Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 83: Lưỡng bại câu thương

Y Mộng Lăng trơ mắt ra nhìn thân ảnh trước mắt lúc này chỉ còn lại phần thân dưới, toàn bộ phần thân phía trên đã nổ tung thành một cơn mưa máu đổ ập xuống. Đến cả Tử Phong, là người đã tạo ra nó cũng không khỏi giật mình, lực lượng của Thiên Ma nhất tộc thật là kinh khủng, đến cả nhục thân của một Vương cấp cường giả cũng không thể chịu được lực lượng đó.

Nhưng không có thời gian để cho hắn trì hoãn, hắn vẫn chưa xong việc, võ giả cảnh giới càng mạnh thì sức sống của cơ thể càng cao, đừng nhìn Y Mộng Lăng có hai lỗ thủng trên ngực, chỉ cần cho hắn một chút thờig ian là hắn có thể dư lực tái chiến, tuy không thể nào ở trạng thái đỉnh phong, nhưng Song trọng Đột phá cực hạn của Tử Phong không còn bao nhiêu thời gian nữa, đến lúc đó thì không biết ai chết vào tay ai đâu.

Mặc dù dùng lực lượng tuyệt luân đánh Trần Đông trở thành cám bã, nhưng lực phản chấn từ hộ thể cương khí của một Vương cấp nào có nhỏ, hai cánh tay của Tử Phong dù được bảo vệ bởi một lớp giáp cốt vô cùng cứng rắn cũng không chịu được mà tê rần lên. Nhưng mà hắn không thể dừng lại, tàn thi của Trần Đông đổ xuống cũng là lúc Tử Phong hắn ra chiêu tiếp theo. Hai cánh tay phải của hắn bị tê cứng, nhưng hắn vẫn còn hai cánh tay bên trái, chỉ thấy hắn vận sức vào hai cánh tay trái, trùng người xuống, hai nắm đấm nhắm thẳng vào đầu Y Mộng Lăng.

“Ahhhhhhhhhhhhhhh!!”

Hai mắt Y Mộng Lăng đỏ ngầu, hắn hét lên một tiếng, không biết lấy sức lực ở đâu ra bật người dậy, dùng một bên vai cứng rắn đỡ lấy quyền đầu của Tử Phong, cánh tay còn lại giơ lên, một chiếc thiết phiến được hắn nhiếp trở về, trong nháy mắt liền tỏa ra hàn khí bức người.

“Rắc!!”

Hai tiếng “rắc” khô khốc vang lên, một bên vai của Y Mộng Lăng dưới lớp hộ thể cương khí tránh được kết cục thịt nát xuong tan dưới quyền đầu của Tử Phong, kết quả là bị trật khớp xương, cùng lúc đó, chiếc thiết phiến của hắn đã được cường hóa bởi Hàn Băng Tinh Phiến, dùng một tốc độ cực nhanh lướt qua ngực Tử Phong. Lớp giáp cốt tưởng chừng như vô kiên bất tồi của Tử Phong dưới hiệu quả của Hàn Băng Tinh Phiến không khác gì một lớp thủy tinh mỏng, ngay lập tức vỡ vụn, lưỡi thiết phiến sắc bén đột phá qua lớp giáp cốt, để lại một vết rạch cắt ngang ngực Tử Phong, máu tươi phun ra ngoài một cách xối xả.

Ca hai người không hẹn mà cùng nhảy lui về sau, Y Mộng Lăng dùng tay cứng rắn bẻ lại khớp xương của mình, đau tới mức khuôn mặt trắng bệch, sau đó nhiếp nốt cây thiết phiến còn lại vào tay. Tử Phong không để ý tới vết thương ở ngực cho lắm, chừng này thôi thì chưa chết được, ngược lại nó lại giúp hắn kích hoạt được kĩ năng Thị huyết, mặc dù một chút chỉ số nhỏ nhoi đó không thấm vào đâu, nhưng chung quy thì hắn cũng không bị thương vô ích.

Linh lực của Tử Phong không còn nhiều, Hư Thiểm tuy mạnh nhưng không phải là thứ hắn có thể dùng lúc này, Y Mộng Lăng thì bị trọng thương, bất giác hai người lại trở về thế cân bằng về mặt sức mạnh……..nhưng có thật sự như vậy không?

Tử Phong là người hành động trước, linh lực của hắn còn ít, nhưng Thuấn bộ không quá tiêu hao linh lực, vài bước nhảy, hắn bất thình lình xuất hiện trước mặt Y Mộng Lăng, bốn nắm đấm điên cuồng đánh ra.

Không biết hai chiếc thiết phiến của Y Mộng Lăng là bảo vật ra sao, nhưng độ đa dụng của nó phải gọi là tuyệt hảo, chỉ thấy hai chiếc thiết phiến bỗng hóa to, biến thành hai tấm chắn trước người hắn. Nắm đấm của Tử Phong điên cuồng nện lên trên trên hai tấm lá chắn đó, phát ra những tiếng leng keng giống như kim loại va chạm vào với nhau, thế cục nhất thời rơi vào trạng thái giằng co.

Càng đánh Tử Phong càng sốt ruột, hắn không còn nhiều thời gian nữa, cần phải kết thúc trận chiến trước khi hắn thoát lực nằm dưới đất như chó chết. Y Mộng Lăng ở bên đối diện cũng nào có dễ chịu gì, tuy nói hai tấm lá chắn tạm thời bảo vệ được hắn, nhưng lực dư chấn tạo ra cũng khiến hai vết thương trên ngực hắn ứa máu liên hồi.

Lại nói sự ứng biến là sở trường của Tử Phong, trong cái khó ló cái khôn, hắn chợt nảy ra một ý, Hư Thiểm chính là nén linh lực thành một khối cầu linh lực, sau đó dưới quỹ tích quỷ dị mà vận chuyển linh lực, tạo ra hiệu quả xuyên phá phòng ngự rồi bắn ra, nếu như hắn dừng lại ở bước nén linh lực, sau đó dùng chúng như là một đòn đánh cận chiến được cường hóa thì sao.

Nghĩ sao làm vậy, Tử Phong tận dụng lợi thế có chút nghịch thiên của mình, chỉ sử dụng ba cánh tay để tấn công, một cánh tay ngay lập tức tụ tập linh lực, với lượng linh lực ít ỏi còn lại của bản thân, sử dụng Hư Thiểm là không thể, nhưng bước nén linh lực lại không thành vấn đề. Chỉ thấy bàn tay hắn nhanh chóng tạo thành một khối cầu nhỏ bằng viên bi đang phát ra thứ ánh sáng màu đen quỷ dị, rất nhanh khối cầu đó liền tan rã, hóa thành một luồng năng lượng màu đen bao bọc xung quanh cánh tay của hắn.

Cảm thấy khó có thể kiểm soát được linh lực đang được nén lại trên cánh tay của mình, Tử Phong rống lên một tiếng, cánh tay được cường hóa giã xuống. Nắm tay của hắn trực tiếp va chạm vào hai tấm chắn, một tiếng “binh” chói tai vang lên, sau đó là một tiếng “cách” nhè nhẹ, hai tấm chắn chớp mắt xuất hiện vô số đường nứt, đang nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi. Tử Phong không dừng lại, hắn vẫn chưa sử dụng hết lực lượng của cánh tay được cường hóa, lại một lần nữa ra quyền, nắm đấm của hắn trực tiếp nện hai chiếc thiết phiến khổng lồ thành vô vàn mảnh vụn, bản thân cánh tay đó của hắn cũng không chịu được áp lực và lực phản chấn mà nổ tung thành từng mảnh thịt vụn.

Nói thì chậm mà trên thực tế, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, Y Mộng Lăng không kịp phản ứng lại, đến lúc hắn kịp nhận ra thì tất cả những gì hắn nhìn thấy là ba nắm đấm lớn.

Tử Phong mất đi một cánh tay, nhưng hắn nào có quan tâm, lấy hết chút sức lực còn lại, hắn vung ba cánh tay còn lại của mình lên, nhắm tới Y Mộng Lăng, tung ra đòn đánh kết liễu của mình.

“Crắc!”

Tưởng chừng như Y Mộng Lăng sẽ mất mạng dưới quyền đầu của Tử Phong, nhưng mọi chuyện nào có thuận lợi được như thế, ngay lúc mấy nắm tay của hắn chạm vào hộ thể cương khí của Y Mộng Lăng, bất chợt lớp giáp cốt của Tử Phong vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, cánh tay mọc thêm còn lại ở trên vai hắn cũng đồng dạng vỡ nát, lớp giáp cốt trên người hắn cũng chịu chung số phận. Phun ra một ngụm máu, Tử Phong cả người mềm nhũn ngã xuống đất, không thể động đậy dù chỉ một ngón tay, Song trọng Đột phá cực hạn đã hết hiệu lực!!

Bất ngờ với biến hóa trước mắt, nhưng là một võ giả đầy kình nghiệm, Y Mộng Lăng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn Tử Phong mềm yếu vô lực nằm dưới đất, hắn chỉ hận không được một cước dẫm chết Tử Phong trả thù cho chiến hữu Trần Đông của hắn. Nhưng lí trì cùng lòng trung thành của hắn với thành chủ đại nhân khiến hắn phải kìm hãm lòng hận thù của mình lại.

Há miệng thở dốc, Y Mộng Lăng lúc này mới ngớ người ra, nữ nhân đi cùng Tử Phong chỉ có tu vi Vương cấp cửu phẩm, về lí mà nói sao có thể là đối thủ của thành chủ đại nhân được cơ chứ, sao ngài ấy lại không tới đây từ ban đầu nhỉ, thế này có phải là hơi bị lâu quá hay không?

Dù gì thì mục tiêu đã bị vô hiệu hóa, nhiệm vụ của hắn đã xong, cố gắng nhịn đau, Y Mộng Lăng cúi người xuống, đang định giơ tay tóm lấy Tử Phong, bất thình lình, một cỗ uy áp hủy thiên diệt địa ập xuống đầu hắn khiến hắn không chịu được phun ra một ngụm máu, cả người nằm sấp trên mặt đất không cử động được. Một thân ảnh bạch y lướt xuống chỗ Tử Phong đang nằm, nhấc bổng cả cơ thể hắn lên, sau đó trong nháy mắt bỏ chạy mất dạng.

Không lâu sau đó, một thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Y Mộng Lăng, hắn khó nhọc ngẩng đầu lên, miệng run rẩy nói: “Đại nhân…..thuộc hạ…. đã thất bại rồi, Trần Đông đã chết!”

Mạc Thương Lan không nói gì mà chỉ chắp tay sau lưng đứng đó, một bộ thâm bất khả trắc nhìn về phía Tử Phong vừa được mang đi, một hồi lâu sau mới nói:

“Ta đã biết, lần này chúng ta tính toán sai cả rồi, không thể trách ngươi được, giờ thì, ta nghĩ nên lo cho thương thế của ngươi trước…..”

Đó là nhưng từ cuối cùng Y Mộng Lăng nghe được, trước khí gục xuống đất và chìm vào hôn mê……

-----------

Tử Phong bật ngồi dậy, cả người đầy mồ hôi, đưa mắt nhìn xung quanh, đây có vẻ như là một cái hang đá nào đó, đầu hắn lúc này đang đau như búa bổ, nhưng đó không là gì so với cơn đau đớn mà cơ thể hắn đang chịu. Trực tiếp không thèm quan tâm tới sự đau đớn của mình, hắn vội vàng tìm kiếm một thứ gì đó, chợt một thanh âm ôn nhu vang lên đằng sau hắn: “Chàng tỉnh rồi à?”

Mặc kệ cơ thể đau đớn, Tử Phong khó nhọc xoay người ra sau, chỉ để nhìn thấy người đã phát ra âm thanh đó, đập vào mắt hắn là Hồ Phi Nguyệt đang yếu ớt dựa vào vách hang, khuôn mặt xinh đẹp lúc này trắng bệch không một chút máu, đôi môi đỏ tươi tái nhợt, khóe miệng đầy máu tươi vẫn còn chưa khô, bộ quần áo trắng tinh của nàng cũng dính đầy vết máu, với tình trạng của nàng hiện tại, không khó để đoán những vết máu đó là của ai.

Lấy hết sức đứng lên, Tử Phong lê từng bước tới bên cạnh Hồ Phi Nguyệt, hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng giơ tay lên khẽ vuốt ve má nàng, miệng khẽ cười: “Thật sự thì, ta nợ nàng nhiều quá rồi…”

Nghiêng đầu áp mặt mình vào bàn tay thô ráp của hắn, Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Tất cả đều là ta tự nguyện, nợ nần cái gì chứ, chàng nên lo cho thương thế của bản thân trước đi đã.”

Tử Phong chỉ mỉm cười mà không nói gì, ngồi bên cạnh nàng, trong đầu hắn thầm lướt qua cửa hàng hối đoái của Hệ thống.

“Tiêu hao 4 vạn điểm tích lũy, nhận được Bát phẩm Long Huyết Dịch Cốt Đan một khỏa!”

Tiếng thông báo của hệ thống vang lên, xuất hiện trong tay Tử Phong là một viên đan dược nhỏ xíu bằng đầu ngón tay, tỏa ra mùi thảo dược nồng đậm lan rộng khắp cả hang, thấp thoáng còn có thẻ ngửi thấy một chút mùi tanh. Long Huyết Dịch Cốt Đan, bát phẩm đan dược, tương truyền sử dụng máu của giao long vạn năm cùng với vài dược liệu trân quý làm chủ dược, luyện chế vô cùng khó khăn, bát giai luyện đan sư gặp nó chỉ có nước xin hàng, chỉ có cửu giai luyện đan sư trong truyền thuyết mới có thể luyện chế ra, mà cả hai cấp bậc đan sư này, mấy ngàn năm qua không có xuất hiện trên đại lục rồi.

Luyện chế khó khăn, nhưng so với công hiệu của nó thì hoàn toàn xứng đáng với công sức bỏ ra, Long Huyết Dịch Cốt Đan mặc dù chỉ là bát phẩm đan dược có năng lực chữa thương, nhưng xét theo một góc độ nào đó thì đến cả thập phẩm đan dược cũng không bằng được nó, đó chính là ngoại trừ trị liệu thương thế, Long Huyết Dịch Cốt Đan còn bổ sung tinh huyết cho người sử dụng.

Phải biết tinh huyết của võ giả khi bị hao tổn thì vô cùng khó khăn để có thể khôi phục, mà tinh huyết thì liên quan trực tiếp tới tuổi thọ của võ giả, có thể nói là dùng bao nhiêu hết bây nhiêu, thế là đủ biết hiệu quả bổ sung tinh huyết của Long Huyết Dịch Cốt Đan quan trọng ra sao.

Nhìn viên đan dược nhỏ xíu trong tay, Tử Phong không chút đau lòng, 4 vạn điểm tích lũy mà thôi, kiếm lại là được, cái hắn quan tâm là hiệu dụng của nó. Tử Phong quay sang bên cạnh, thấy Hồ Phi Nguyệt cũng đang chăm chú nhìn vào viên đan dược. Hắn mỉm cười, nắm lấy tay Hồ Phi Nguyệt, đặt viên bát phẩm đan dược có đi cả đại lục cũng chưa chắc có thể tìm thấy vào tay nàng, miệng nói: “Ăn thứ này vào!!”