Cường Gian

Chương 17

Giấc ngủ này ngủ được rất sâu, đã nhiều ngày chưa được ngủ tử tế rồi? Đều không nhớ gì hết. Mùi hương thơm ngát, bao nhiêu hoài bão, nhẹ nhàng như vậy, có thể cảm thấy ngay cả tâm cũng trở nên ấm áp.

Đang cảm thấy tĩnh mịch thì bị ngón tay mềm nhẹ trấn an, vắng vẻ cô độc nhanh chóng bị thay thế bằng một đôi môi ấm nóng chậm rãi hòa tan. Tâm bị đóng băng cuối cùng cũng được an ủi, Đỗ Lăng thỏa mãn mà thở dài. Là Ngũ sao? Anh đã trở về sao? Anh cuối cùng cũng ở trong mộng mà an ủi cậu sao?

Bất mã vì đối phương chỉ ôm lấy âu yếm ở phía sau cậu, Đỗ lăng trở mình đối mặt với đối phương, ở trong lòng người nọ tìm vị trí thoải mái xong thì thõa mãn mà lầm bầm vài tiếng lần thứ hai chìm sâu vào giấc ngủ…

Nhìn thấy lần đầu tiên Đỗ Lăng như cún con mà cọ cọ sáp lại gần, Vu vân bật cười. Cái này so với biểu hiện luôn luôn đề phòng hắn của cậu dễ thương gấp vạn lần, giống như một đứa nhỏ luôn ỷ lại vào mẹ của mình khiến Vu vân cảm thấy rất hạnh phúc. Câu mà lúc nãy Đỗ lăng lẩm bẩm, Vu vân hơn nữa ngày mới hiểu được đó là “Em yêu anh”. Mặc dù biết câu đó không phỉa là nói với hắn, nhưng Vu vân cũng không khỏi ngây người.

Không biết mơ tới cái gì mà Đỗ Lăng bỗng nhiên ngọ ngoạy không ngừng. Vu Vân vốn đã ngứa ngáy khó nhịn, giờ Đỗ Lăng lại cứ ngọ ngoậy rồi cọ cọ không ngừng liền trực tiếp khiến cái vật gữa hai chân hắn đứng lên chờ phát động….

Vu Vân không hề để bản thân mình chịu thiệt. Ban đầu hắn cất công chuẩn bị hương liệu này cũng vì việc này, lúc này sao có thể khách khí? Vốn dĩ bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Đỗ Lăng, từ từ men theo sống lưng xuống dưới mang theo ý tứ khiêu khích mà vuốt ve. Điểm yếu của Đỗ lăng nằm ngay phần eo, nơi đó cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần hắn đưa tay nắm chặt eo thì cậu lập tức nhũn cả ra.

Bên trong hương liệu có mang theo thành phần thôi miên, còn thêm một chút xuân dược… Rất nhanh Đỗ lăng đã rên rỉ ra tiếng…

Nóng quá! Nóng quá! Tay Ngũ như thế nào lại nhiệt tình như vậy? A… cứ vuốt ve thì cậu lại thấy tốt hơn~~~ Để em ngủ nha, khôngnên khiêu khích em a~~~ A! Không nên… Đừng có sờ nơi đó ah~~~…..Để người ta ngủ ah…. A, không nên nha~~~ Hừ~~! Anh… Anh đang sờ ở nơi nào đó! Không nên chọc vào lửa ah~~…Không được…. Không nên liếm nha…. Ah~ thật thoải mái.. nhưng đừng ngừng mà….đừng…đừng…ah~……

Tay Đỗ Lăng quơ quào trong không trung mà tìm tòi, cho đến khi nắm được một đôi bàn tay đang sờ sờ bắp chân của cậu: Ah.. Thì ra anh Ngũ không có bỏ đi. Cảm giác được hai chân của chính mình bị đẩy lên áp vào trước ngực, Đỗ Lăng vô ý thức mà cầm lấy hai chân tách ra xa, đem tiểu huyệt hồng hồng cùng vật thể nam tính đều lộ ra. Mùi hương của keo bôi trơn quen thuộc thoang thoảng nơi chóp mũi cùng cảm giác lành lạnh ở tiểu huyệt khiến Đỗ lăng bỗng nhiên trở nên lo lắng chờ đợi được tiến nhập.

Khoan…Chờ một chút.. Chờ một chút. Cậu cảm thấy ngực bị vật đè nặng chứng min đó không phải là mơ, vậy chuyện gì đang xảy ra? Đây là…. A!!! Trong nháy mặt, Đỗ Lăng thanh tỉnh trở lại: Con mẹ nó Vu Vân!! A! Là hắn ta. Tuy là biết hắn sẽ giở trò quỷ, nhưng dục vọng ham muốn đã như tên đã lên dây, Đỗ Lăng đành chịu thua…. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

……..

……..

…..

Lại bị Vu Vân cưỡng gian, đáng ghét… Bất quá, lúc này Đỗ Lăng không có nhiều thời gian để hối hận. Thương tâm? Đau khổ? Phẩn nộ? Hình như đó là chuyện rất lâu rồi. Đỗ Lăng thở dài: Haizz! Thành thói quen rồi. (sâu bị cưỡng riết thành thói quen :v…khâm phục =)))