Cường Gian

Chương 10

Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Đỗ Lăng, từ từ chuyển xuống dưới. Vu Vân ngậm lấy thùy tai Đỗ Lăng mà cắn mút, dùng đầu lưỡi vẽ theo hình dạng vành tai của cậu, rồi hướng vào trong thăm dò.

Nhột quá nha! Đỗ Lăng đỏ mặt, không ngừng giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thoát được mấy trò quấy rối của Vu Vân: “Cái đồ biến thái! Cuồng tình dục! Rốt cuộc có nói hay không hả?”

“Nói, tôi đáp ứng nói cho em biết chứ không có đáp ứng là chỉ nói mà không làm nha. Cưng à em không thích tôi phục vụ em sao?” Tay Vu Vân chậm rãi di động trước ngực Đỗ Lăng, cảm giác được cậu có phản ứng, Vu vân cười khẽ: “Thoải mái không? Cảm giác tốt chứ?”

“Không tốt, một chút cũng không thoải mái. Biến thái chết tiệt, anh có phải là đàn ông không hả? Sao lại giống một bà già mà lải nhải nhiều như thế?”

“Hi hi hi… Tiểu Lăng tôi có phải đàn ông hay không em còn không biết sao? Chẳng lẽ em muốn tôi lập tức chứng minh cho em xem? Ha ha… yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cho em nghĩ tôi là người đàn ông tuyệt nhất trong tất cả đám đàn ông…”

“Ít nói nhảm!! Mẹ kiếp rốt cuộc có nói không!!!”

“Haizz… Tại sao Tiểu Lăng của tôi lại không dịu dàng một chút nào vậy? Haizz! Tại sao tôi lại yêu một người thô lỗ như vậy nha? Haizz! Tiểu Lăng nếu tôi nói tôi đối với em vừa thấy đã yêu, em có cười tôi không?”

“Ha ha ha…anh? Đối với tôi? Ha ha ha… vừa thấy đã yêu? Anh? Ha ha ha….”

“Haizz…em cười tôi, tôi biết là em sẽ cười mà nhưng đó là sự thật.” Vu Vân tăng lực chà đạp hai hạt đậu nhỏ trước ngực Đỗ Lăng, thành công cắt đứt tràng cười nhạo của cậu. Hạt đậu nhỏ hồng sắc dưới sự chà đạp của hắn đã cương cứng: “Từ nhỏ tôi đã thích đàn ông cao to, cường tráng, đẹp trai thô lỗ. Cho nên lúc nhìn thấy em lần đầu tiên thì tôi mới biết là mộng ảo đã trở thành sự thật, nguyên lai tình nhân trong mộng lại thật sự xuất hiện ngoài đời. Khi đó tôi mới biết là nếu như bỏ lỡ em, đời này sẽ không tìm được người thứ hai.”

“Con mẹ nó anh học điệu bộ nay ở đây vậy? Học của Châu Tinh Trì?”

“Này, người ta đang tỏ tình với em…thật là, vất vả lắm mới chuẩn bị được một chút không khí vậy mà bị em phá hỏng. Haizzz, hay là nói chuyện chính trước đi. Tôi đã nói với em rồi, ông ngoại của tôi là trung y nổi danh, trị liệu chuyên môn thì không tiện nói ra, rất nhiều người đều biết. Mà người chân truyền duy nhất của ông ấy là tôi, nhưng mà tôi cũng không có kế nghiệp ông. Tôi gia nhập một tổ chức đặc thù, tôi đã được rất nhiều người chỉ dạy. Hiện tại, ở phương diện này, nói tôi là chuyên gia cũng đã rất khách khí lắm rồi.”

Đỗ Lăng biết Vu Vân nói như vậy rất là đáng ghét nhưng hắn nói là sự thật. Cậu dễ dàng bị Vu Vân trêu chọc hứng lên là bằng chứng xác thực khiến cậu không thể nào cãi lại.

“Tiểu Lăng thích ăn loại kẹo có vị gì? Tôi đoán chắc là vị vải và dứa đúng không?”

Ý? Sao hắn biết?

“Tôi đã từng nghiên cứu chế tạo rất nhiều đồ chơi tình thú, kẹo vị hoa quả là một trong số đó. Tôi đã từng làm cho Ngũ hai loại vị kẹo tình thú. Em nhớ chứ? Này đều là tôi tự mình làm hơn nữa có cho Ngũ. Nói chung là loại kẹo này chỉ có tôi và Ngũ có ngoài ra không ai có nó cả. Kẹo này cho dù là kẻ có tiền cũng không thể nào mua được.”

Cái đó… A nguyên lai cái thứ biến thái đó là do hắn làm. Thực sự là chỉ có loại người biến thái như hắn mới có thể nghĩ ra loại đồ vật này. Đỗ Lăng nhớ lại, đó là loại kẹo được ngụy trang bằng mùi thơm hoa quả.

Vu Vân đem cả người dính sát lên người Đỗ Lăng, mặt dán mặt mà cọ cọ, một chân duỗi đến cọ vào bộ vị quan trọng phía dưới của Đỗ Lăng. Một bên giở trò trêu ghẹo, một bên nói nhẹ nhàng vào tai Đỗ Lăng:

“Nhớ rồi? Vị như thế nào? Tôi lần đầu tiên gặp em thì em đang ăn viên kẹo vị dứa mà tôi để quên ở chỗ ngồi.”

Quên? Ở trên chỗ ngồi? Đỗ Lăng nghĩ đến một loại dự cảm xấu.

“Lúc đó tôi tìm mãi vẫn không thấy, loại kẹo này chưa từng có bên ngoài thị trường thì làm sao có người biết cách dùng nó? Đến lúc tôi thấy em đau đớn, trong cơn kích tình em vẫn gọi Ngũ Ngũ tôi mới biết thì ra em chính là bảo bối mà Ngũ hay che chở bảo vệ. Bức ảnh trong ví tiền của em Ngũ cũng cho tôi. Ngày đó em nhìn thấy tấm hình là của tôi, của em vẫn còn trong ví. Tôi cũng không biết là hai bức ảnh có giống nhau hay không, cứ liều đại một phen…. Xem ra hai chúng ta rất có duyên với nhau.”

Gì…. Sao lại có khả năng này chứ? Không có khả năng ! Nếu để cho anh cả với anh hai biết…. Trời ơi! Cho tôi khối tàu hũ đi! Để tôi đâm vào chết quách cho xong aaa!!! (ứ hỉu là anh lấy đầu hũ tự tử lam cái giề :v) (Sên: Đâm đầu vào đậu hũ tử tử không chết nên mới nói :v)

“Anh là ai?”



“Tôi là ai? Cưng à tôi trịnh trọng giới thiệu lại với em. Tôi là Vu Vân, Vu trong phù thủy và Vân trong đám mây.”

“Anh! Con mẹ nó…” Đỗ Lăng nghiêng đầu chỗ khác há mồm cắn Vu Vân, hắn cũng đã có chuẩn bị nên dễ dàng tránh qua, vừa cười thật vui vẻ.

“!#@$#%FS$%#…..”

“Em cứ việc mắng chửi đi, tôi nhớ là có một người vô cùng thô lỗ tục tằng đã từng nói ” Đánh là thân, mắng là yêu, yêu là phải đánh. (chém :v)” Em cứ việc mắng chửi đi! Cưng ơi, đàn ông thô lỗ là tôi yêu nhất. Em tuy là tính cách táo bạo thế nhưng tôi thích! Cưng à nêu em mệt thì em có thể nghỉ ngơi một chút, đừng để bị mất sức! Đêm nay tôi cái gì cũng không nói chỉ nghe em mắng được chứ? Nhưng mà không cho em hối hận nha, không cho nói tôi lừa em, không cho nói tôi nói chuyện không tính, phải coi trọng chữ tín đó! Ok?”

Thở dài, Vu Vân không nói nữa: Hắc hắc, tôi không nói bất quá tôi làm không được sao?