Cường Giả Đô Thị

Chương 29: 29 Bia Đỡ Đạn 1


Danh sách xếp hạng hoa khôi vô cùng rõ ràng, thông tin rành mạch, không thể không nói những người lọt vào danh sách đều là những người có năng lực không nhỏ.

Ngoài bảng xếp hạng hoa khôi còn có bảng xếp hạng hotboy, người nào người nấy cũng vừa đẹp trai vừa có gia thế hiển hách, điển hình của cao phú soái.

“Trời ạ! Sao lại không có tên của tôi trong bảng xếp hạng!!!” Phùng Thiếu Phong nhìn bảng xếp hạng hot boy, không nhìn thấy tên mình thì không nhịn được hét lên ầm ỹ.

Cậu ta luôn tự nhận mình còn đẹp trai hơn cả Phan An, nhưng kết quả lại khiến người ta không chấp nhận được.

(Phan An được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Trung Quốc thời cổ đại)
“Im!!!” Lão đại Trịnh Vân Long thực sự không chịu nổi tiếng hét của Phùng Thiếu Phong, lập tức bịt miệng cậu ta lại.

“Lão nhị, phát điên cái gì thế hả?” Trịnh Vân Long bất mãn hỏi.

“Có điều mờ ám! Chắc chắn có mờ ám!!!” Phùng Thiếu Phong chỉ vào bảng xếp hạng hotboy của trường, hét ầm lên: “Cậu nhìn đi, những quả dưa vẹo táo sứt này làm sao có thể so sánh với tôi được cơ chứ?”
“Ha ha!” Ba người khác ở trong ký túc xá đều bật cười, bọn họ cũng biết Phùng Thiếu Phong rất tự luyến nên xúm lại chế giễu cậu ta.

Hả?
Trịnh Vân Long cẩn thận quan sát bảng xếp hạng hotboy một chút, sau đó lắc đầu nói: “Lão nhị ạ, cậu đúng là không được lên bảng này, nhưng mà tôi cảm thấy có một người có thể lên!”
“Ai? Là ai?” Phùng Thiếu Phong vội vàng hỏi.


“Ha ha, chính là lão tam của chúng ta chưa ai nữa.” Trịnh Vân Long thần thần bí bí nói.

Cái gì???
Dương Thiên cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao mọi chuyện lại chuyển hướng sang người hắn rồi.

“Phì...” Phùng Thiếu Phong vẻ mặt khinh bỉ: “Lão đại, nếu cậu nói những người khác thì còn có lý, chứ cậu lại nói lão tam? Hình thể lão tam thế này, không có khả năng đâu.”
“Ha ha, lão nhị, cậu nhìn làn da của lão tam đi, còn đẹp hơn cả da con gái! Nếu như lão tam có thể gầy đi một chút thì chắc chắn sẽ có tên trên bảng xếp hạng hotboy của trường!” Trịnh Vân Long nói.

“Oa! Lão đại, cậu nói đúng lắm! Làn da này đúng là cực phẩm, mẹ kiếp, tôi cũng không chịu nổi luôn!” Phùng Thiếu Phong khoa trương nói.

Mọi người nhìn kỹ Dương Thiên, đúng là làn da trắng sáng như ngọc, người cũng có nét đẹp trai, chỉ tiếc là béo quá.

Nhìn ba người kia chăm chú nhìn mình, Dương Thiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“Được rồi! Đi thôi! Tôi đưa các cậu đi ăn mì.” Một lúc sau, Trịnh Vân Long vung tay lên nói.

“Lão đại, bây giờ mới bốn giờ, ăn uống gì chứ?” Phùng Thiếu Phong khó hiểu hỏi.

“Thế mà còn dám tự nhận mình là người thông minh, chẳng phải nữ thần bình dân Hạ Dung có mở một tiệm mì ở ngoài cổng trường sao? Năm giờ cậu mới đi thì làm sao cướp được chỗ ngồi?” Trịnh Vân Long khinh bỉ nói.

“Lão đại anh minh!” Phùng Thiếu Phong lập tức nịnh hót.

Thế là bốn người trong ký túc xá nhanh chóng ra ngoài.

Nhưng khi bọn họ đến thì quán mì của nữ thần bình dân Hạ Dung đã hết chỗ rồi.

Sau khi mọi người nhìn thấy bảng xếp hạng hoa khôi thì đều muốn tới xem phong thái của vị hoa khôi bình dân kia.

Bốn người phải chậm rãi đứng chờ một bên.

Bên trong quán mì không chỉ có một mình hoa khôi bình dân mà còn có bốn cô gái nữa, chắc là đến hỗ trợ tiệm mì của Hạ Dung, người nào người nấy vô cùng xinh đẹp.

Bốn người đợi suốt một tiếng đồng hồ mới có bàn để ngồi.


“Chủ quán, cho bốn bát mì bò, bát to nhất!” Vừa vào trong tiệm mì, lão đại Trịnh Vân Long đã hét lên, giọng nói đinh tai nhức óc.

Phải nói rằng hiệu suất làm việc ở chỗ này khá nhanh, chưa đến mười phút thì bốn bát mì bò nóng hổi đã được bưng lên.

Mùi vị đúng là không tồi.

Nghe nói người phụ trách nấu mì ở quán này là em trai của Hạ Dung, tên là Hạ Đại Đầu, cái tên rất kỳ quái, hơn nữa đầu óc cũng không được thông minh cho lắm, học hết cấp hai thì không học tiếp nữa.

Hạ Dung khuyên em trai đi học nấu ăn, sau đó tới đây phụ giúp mình.

Khi nhìn thấy phong thái của hoa khôi bình dân, nhóm người Trịnh Vân Long rất vừa lòng.

Ăn uống xong xuôi, bốn người cũng không có việc gì làm, bèn rủ nhau đến quán net chơi game.

Ngày hôm sau là ngày mọi người đi nhận đồng phục huấn luyện, ngày thứ ba bắt đầu chính thức tham gia huấn luyện quân sự.

Bởi vì Dương Thiên có hình thể mập mạp nên tìm nửa ngày mới được một bộ quần áo size lớn nhất, thuận tiện cũng tìm luôn cho lão đại Trịnh Vân Long một bộ.

Dáng người của cả hai không chênh lệch nhau là mấy.

Sau khi tới trường học, Dương Thiên cảm thấy rất nhàm chán.

Thời gian trước, hắn luôn dành hầu hết thời gian để rèn luyện.


Haizz! Chờ kết thúc huấn luyện quân sự thì dọn ra ngoài ở thôi.

Dương Thiên nghĩ thầm.

Ba người còn lại trong ký túc xá lại chạy ra ngoài chơi game, Dương Thiên không đi mà một mình chạy thể dục, dãn gân dãn cốt một chút.

Sân thể dục cũng có không ít người chạy bộ, Dương Thiên cũng tùy ý chạy vài vòng.

Phía xa xa hình như có một bóng dáng quen thuộc, Dương Thiên chạy lên xem, thì ra đúng là nữ thần khí chất Dương Lộ Tâm trong bảng xếp hạng hoa khôi.

Cô gái này cũng là sinh viên khoa Kinh tế giống Dương Thiên, cha hình như là thị trưởng thành phố Hải.

Nhưng mà tâm trạng Dương Lộ Tâm lúc này lại không được tốt cho lắm.

“Trương Thiên Trạch, đừng có quấy rầy tôi nữa! Chúng ta không có khả năng!” Dương Lộ Tâm tức giận, hét lên với một nam sinh.