Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 32: Một số bí mật của người vô hình

Dương Băng tự biết dựa vào năng lực của mình, cả đời cũng không báo thủ được.

Hôm nay Tân Tử Mặc đã hứa hẹn, làm cho nội tâm Dương Bằng lại một lần nữa sinh ra một tỉa hy vọng.

Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của người đứng đầu Nội các có thể nói là vang tận mây xanh, thực lực và thủ đoạn biểu hiện ra ngoài, làm cho Dương Băng vô cùng thán phục. “Ngày mai đến Nội các báo cáo, đừng quên đấy”

Khi mặt trời lặn cũng là lúc phải rời đi.

Trước khi rời đi, Tân Tử Mặc dặn Dương Băng một câu: "Thay quần áo đi, trông đừng quá tồi tàn” Tân Tử Mặc vừa trở lại Nội các, trong kinh thành đã dậy sóng.

Lý Nam vô cùng lo lắng vọt tới trước người Tần Tử Mặc, bẩm báo: 'Đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

Tân Tử Mặc hỏi.

“Sáng sớm hôm nay Hứa đại nhân của Đại Lý Tự Khanh đã đưa đơn từ chức, cáo lão hồi hương”

Lý Nam chắp tay cúi đầu, vội vàng nói

“Còn gì nữa không?”

Chuyện Đại Lý Tự Khanh từ chức vẫn chưa đến mức làm cho Lý Nam kinh hoảng như vậy.

"Bách quan quỳ trên đại điện Kim Loan, buộc tội đại nhân. Tuyên bố nếu không xử lí đại nhân, bách quan sẽ bãi quan tập thể, cáo lão hồi hương”

Lúc nói ra chuyện này, trên trán Lý Nam toát ra từng giọt mồi to như hạt đậu, sợ Tân Tử Mặc sẽ tức giận.

Nghe vậy, sắc mặt Tân Tử Mặc vẫn vô cảm, khiến Lý Nam cực kỳ nghỉ hoặc.

Lý Nam cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của Tần Tử Mặc, sau đó lại lập tức cúi đầu

“Thú vị”

Khóe miệng Tân Tử Mặc nhếch lên, lẩm bẩm nói.

Đây là chính là muốn gác quân hoàng Cố Tinh Thần ở trên lửa nướng! Bá quan bãi quan cũng không phải chuyện nhỏ.

Tệ nhất có thể gây phẫn nộ trong dư luận và ảnh hưởng đến trật tự của triều đình.

Nghiêm trọng hơn, triều đình bị tê liệt, mệnh lệnh không được tuân theo, dẫn đến quyền lực của triều đình bị hạn chế.

“Đại nhân, vấn đề này đã trở thành chủ đề nóng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Hiện giờ, lợi ích của Lý Nam và Nội các có quan hệ với nhau, đương nhiên hắn ta không hy vọng Nội các sụp đổ.

Tần Tử Mặc nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta làm. việc của mình đi, mặc kệ những chuyện vặt vãnh này”

“Hả?”

Lý Nam vốn chuẩn bị dùng mạng sống bảo vệ Nội các, nhưng không ngờ Tân Tử Mặc lại không hề lo lắng chút nào.

Tần Tử Mặc im lặng không nói, hẳn khoát tay áo.

Lý Nam lo lắng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh lui xuống

Trong đại sảnh, chỉ còn lại một mình Tần Tử Mặc: "Nếu ngay cả việc này mà Cố Tinh Thần cũng không giải quyết được, vậy thì thật sự quá phế rồi”

Thế nhân đều coi quân hoàng Cố Tỉnh Thần là kẻ ngu xuẩn, không ngừng để cho tham quan ô lại ăn mòn nước Nam Huyền.

Nhưng tất cả lại không biết đây đều là mặt nạ của Cố Tinh Thần, mọi việc y làm đều là chờ ngày Tần Tử Mặc có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa

Cuối cùng ngày đó cũng đến, Cố Tỉnh Thần cũng không cần phải tiếp tục giả bộ hôn quân

Suốt tám năm, người đời đều cho rằng Tần Tử Mặc đã chết, cũng không ngờ Tăn Tử Mặc sẽ dùng phương thức này xuất hiện.

Tối nay, Tân Tử Mặc bí mật đi tới hoàng cung.

Trong ngự thư phòng, chỉ có Tân Tử Mặc và Cố Tinh Thần.

“Ngươi định làm như thế nào?”

Tân Tử Mặc nhấp một ngụm trà, nhìn Cố Tinh Thần.

“Ngươi gây ra động tính quá lớn, áp lực ta nhận cũng không nhỏ.”

Cố Tinh Thần xoa trán, cảm thấy nhức đầu.

“Tình huống trước mắt của nước Nam Huyền chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này để giải quyết”

Nước Nam Huyền gặp phải những rắc rối trong và ngoài nước nên không thể trì hoãn được nữa mà phải nhanh chóng dọn sạch những mối mọt trong triều đình.

“Ta biết ý của ngươi, đương nhiên sẽ không trách cứ ngươi”

Cố Tinh Thần cầm một xấp giấy trên bàn, đưa cho Tần Tử Mặc.

“Đây là cái gì?"

Tân Tử Mặc đưa tay đón lấy.

“Một số bí mật của người vô hình”

Tần Tử Mặc lật xem ghi chép trên đó, hai mắt sáng ngời.

Có thứ này, làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Phía trên ghi lại chuyện của rất nhiều quan to quý nhân, thậm chí đến việc nửa đêm thức dậy đi vệ sinh cũng được ghi chép rõ ràng.

“Kênh tin tức của ngươi thật đúng là lợi hại”

Tân Tử Mặc cười như không cười: "Ta sẽ đi xử lý những chuyện này, nhưng mà ngày mai ngươi nên vào triều, nếu không triều đình sẽ không thể chịu đựng được sự giày vò đâu.