Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 27: Nhắm mắt làm ngơ

“Tân Uyên dễ dàng gi ết chết hơn hai trăm tinh binh bằng một thanh kiếm sắt bình thường, có thế hắn ta đã chạm tới cấp độ Thiên Linh cảnh”

Nước Nam Huyền rộng lớn như vậy, nhưng cường giả Thiên Linh cảnh không vượt quá mười ngón tay.

Cho nên, không ai sẽ đi suy đoán Tân Tử Mặc là cường giả Thiên Linh cảnh.

Bởi vì hàng ngũ cường giả Thiên Linh cảnh của nước Nam Huyền, không có ai có thể tương xứng với Tân Tử Mặc.

“Mau điều tra, chúng ta nhất định phải điều tra ra lai lịch của Tân Uyên, ta không tin Tân Uyên nhảy ra từ khe đá”

Đại Lý Tự tạm thời bị Nội các kiểm soát, tất cả các thế lực lớn đều cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm đang đến gần.

Kinh thành, Đại Lý Tự.

Lúc này Đại Lý Tự bị tướng sĩ phủ kinh đô bao vây và không được phép ra vào.

Tần Tử Mặc có ngọc bội của quân hoàng, cho nên phái một ít binh lính ra ngoài rất đơn giản.

“Đây là nơi quan trọng, không thể tự tiện vào.”

Tướng sĩ ở cửa lớn chắn trước người Tân Tử Mặc, dường như bọn họ cũng không nhận ra Tăn Tử Mặc.

Cũng đúng thôi, tuy rằng tên tuổi của Tân Tử Mặc rất vang dội nhưng lại không có nhiều người gặp được. hắn.

Tần Tử Mặc lấy lệnh Các chủ của Nội các ra: "Ta là Các chủ Nội các, Tần Uyên."

Soạt....

Chúng tướng sĩ đột nhiên run lên, bọn họ đồn dập thu hồi trường thương trong tay, kính sợ nói: "Bái kiến đại nhân”

Ở kinh thành bây giờ, có ai không biết Các chủ Nội các Tần Uyên cơ chứ?

Ở trong mắt mọi người, Nội các Tân Uyên chính là một kẻ hoàn toàn mất trí, mới vừa nhậm chức mấy ngày mà đã gây xáo trộn cả kinh thành.

"Dẫn ta đi gặp Hứa đại nhân”

Hôm nay Tân Tử Mặc tới Đại Lý Tự, chính là vì chính thức tiếp quản công việc của Đại Lý Tự.

Ngay lập tức, có tướng sĩ dẫn Tần Tử Mặc đi vào sâu trong Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự Khanh Hứa Lương bị nhốt ở trong một gian phòng, suốt ngày chửi bới, trong miệng vẫn không ngừng nhắc tới việc tới chỗ quân thượng cáo trạng, khiến Nội các không đạt được kết quả tốt

“Mở cửa ra”

Tân Tử Mặc ra lệnh, cửa lớn được mở ra.

Liếc mắt một cái, Tân Tử Mặc nhìn thấy Hứa Lương đang ngồi trong phòng.

Tân Tử Mặc đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

“Sao ngươi dám làm thế?”

Hứa Lương thân là đại thần nhị phẩm, chưa từng chịu khuất nhục như vậy.

"Hôm nay ta đến đây không phải để tranh cãi với ông."

Tân Tử Mặc không muốn nói nhảm với Hứa Lương, chỉ lãng phí thời gian, vì thế hẳn nói thẳng vào vấn đề: "Ông già rồi, nên cáo lão vẽ quê thôi.”

“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

Hứa Lương sửng sốt một chút, chỉ vào mũi Tân Tử Mặc.

"Đại Lý Tự chính là cơ quan quan trọng của hoàng triều, nhưng ở trong tay ngươi lại biến thành nơi bẩn thỉu”

"Bao nhiêu năm qua, lẽ nào ông thật sự không biết gì sao?"

Hứa Lương quả thật không tham ô hối lộ, nhưng ông ta ngăm thừa nhận những hành động của cấp dưới và nhắm mắt làm ngơ.

Nếu không vì nể tình Hứa Lương còn có một ít công lao đối với Đại Lý Tự thì Tăn Tử Mặc cũng sẽ không khách sáo như vậy.

“Ngươi không hiểu đâu, có một số việc không phải một mình lão phu là có thể quyết định được”

Hứa Lương không phản bác, dường như còn có chuyện khó nói.

"Ta không muốn biết chuyện của ông, không liên quan đến ta. Ta tới đây chỉ là để thông báo cho ông biết, để lại cho ông chút thể diện cuối cùng mà thôi

Chỉ có hoàn toàn khống chế Đại Lý Tự thì Tân Tử Mặc mới có thể từ từ bắt đầu dọn dẹp.

“Nếu lão phu đi rồi, ai sẽ tiếp quản vị trí Đại Lý Tự Khanh?”

Hứa Lương không muốn bỏ qua địa vị ngồi ít trên cao và quyền thế ngập trời.

“Chuyện này không làm phiền Hứa đại nhân hao. tâm tổn trí, ta tự có sắp xếp riêng của mình”

Tần Tử Mặc không phải tới để thương lượng với Hứa Lương, mà là tới báo cho ông ta biết một tiếng.

“Nếu lão phu không đồng ý thì sao?”

“Ngươi có thể làm gì lão phu?”

Hứa Lương không chịu cúi đầu, trong lòng vẫn ôm một tia may mắn.