- Ăn đi. Trong gió hình như có khí độc.
Tiêu Thần nuốt viên thuốc trên tay đồng thời muốn Ôn Thông cùng làm.
- Sặc. Không tà như vậy chứ? Ở thành phố lớn như vậy lấy đâu ra quỷ vật này nọ?
Ôn Thông có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nuốt viên thuốc Tiêu Thần đưa.
- Đại ẩn ẩn vu thị. Càng là nơi thành phố phồn hoa càng nhiều vật ly kỳ cổ quái cùng người âm hiểm. Cẩn thận không bao giờ là thừa.
Tiêu Thần trầm giọng nói.
Thực tế Tiêu Thần cảm nhận những thứ đó khá dễ dàng. Tu luyện Cầm Long Bảo Điển hùng mạnh, bản thân hắn biết còn có thần tiên, có Đồ Long giả. Quan trọng hơn chính mắt hắn đã thấy rồng, cái sắc long Tạ Đông. Những thứ tầm thường khác hắn vốn không để ý.
Đám bụi trên ngón tay Tiêu Thần vô cùng quỷ dị. Trong ngôi nhà từng cơn gió thổi mạnh nhưng trên cầu thang lại xuất hiện loại bụi trắng như vụn cây Mộc Hương. Thứ cây này lại chính là thành phần chủ yếu của thuốc gây mê...
Hai người chậm rãi bước qua đống bụi trên cầu thang. Mặc dù đã rất cẩn thận không gây ra tiếng động nhưng trọng lượng của Ôn Thông cộng tâm lý không vững vàng khiến cầu thang gỗ đã cũ lung la lung lay, khó khăn lắm mới chống đỡ được sức nặng của cả hai.
Chỉ còn mười bậc nữa là đặt chân lên tầng hai, Tiêu Thần ra dấu cho Ôn Thông quan sát cẩn thận hơn.
Từ vị trí đứng của mình Tiêu Thần có thể thấy trong căn phòng nhỏ trên tầng hai có một bộ bàn ghế, mặt sàn cũng rất sạch sẽ, trên bàn tồn tại bộ ấm chén hoàn hảo không chút bụi bặm. Có thể thấy nơi này có người ở.
- Đi lên.
Tiêu Thần bước lên tầng hai đồng thời kéo món hàng nặng Ôn Thông lên cùng.
Mới vừa đặt chân lên tầng hai Ôn Thông lập tức đặt cái mông nặng nề xuống nền, miệng không ngừng hổn hển. Vừa rồi chỉ bước mười bước thôi nhưng cảm giác khẩn trương, lo lắng khiến gã tiêu hao quá nhiều sức lực. Ngồi dưới sàn hắn nhìn quanh bốn phía, cũng cảm nhận được có điều không đúng bèn hỏi:
- Đại ca. Anh nói thật sự không sai. Em nhìn nơi này hình như có người ở. Anh xem bên trong bình trà kia có nước, xem chừng cũng hãm chưa lâu, còn bốc hơi nữa.
Tiêu Thần gật đầu xác nhận lời nói của Ôn Thông:
- Trước hết chú mày ngồi đây, anh đi xem căn phòng kia một chút.
Toàn bộ tầng hai cũng chỉ có hai căn phòng, trừ căn phòng này phía bên trái có cánh cửa gỗ, xem ra bên đó còn phòng nữa.
- Đừng. Em nghỉ xong rồi. Hay anh với em đi.
Vừa nghe Tiêu Thần sắp xếp Ôn Thông vội vàng bỏ lên. Hiện tại trong suy nghĩ của gã đã xuất hiện mùi vị quỷ dị, nếu để gã ngồi một bình ở đây còn không bằng giết gã.
- Được. Bước chân khẽ một chút, đi phía sau anh.
Tiêu Thần nhắc nhở Ôn Thông, hai người tiếp tục tiến về phía cánh cửa bên trái.
- Ha ha. Mẹ nó. Hôm nay thật sảng khoái. Vừa mới có năm mươi đồng vừa được song phi.
Hai người Tiêu Thần đang muốn đẩy cửa tiến vào, từ tầng dưới đã truyền tới tiếng nói của một người đàn ông trung niên. Ôn Thông cả kinh, định há miệng hô lớn, cũng may Tiêu Thần kịp bịt miệng lôi gã vào căn phòng khép cửa.
- Chị Tử Y.
Vừa đẩy cửa tiến vào Tiêu Thần đã thấy Chu Tử Y bị trói chặt, cơ hồ đã ngất đi, trên tay là chiếc di động.
- Đại ca. Đây là người anh muốn cứu?
Vừa mới khẩn trương vạn phần nhưng gặp được người đẹp cực phẩm khiến vẻ sợ hãi biến mất tăm trong ánh mắt Ôn Thông.
Người phụ nữ này thật sự là cực phẩm. Gương mặt tuyệt mĩ, dáng vẻ cao gầy, da thịt trắng mịn, bộ ngực căng tròn, đôi môi khiêu gợi, mũi cao thẳng. Hiện tại bị trói trên sàn phòng càng lộ ra một cặp đùi thon mê người.
Chậc chậc. Nếu có thể cùng người đẹp giao thông ở nơi âm tà này, cho dù chết cũng đáng.
- Đệch. Đừng đứng ngây người nữa. Mau trốn đám người kia.
Thấy Ôn Thông ngây ngốc như heo, Tiêu Thần hung hăng gõ lên trán gã. Tiếp theo cả hai vội vàng trốn phía sau tủ quần áo.
- Tôi nói này chú ba. Chú ham mê chuyện này tốn kém cũng không ít.
Một người đàn ông khác cất tiếng chế nhạo.
- Im. Anh ghen tỵ hả? Lần trước anh chơi đùa, bà chủ ở đó thu tới hai trăm đồng, ban nãy chỉ thu của tôi năm mươi đồng. Điều này cho thấy tôi thu hút hơn anh. Đừng không ăn được nho nói nho xanh. Tôi mà có hai trăm đồng kia có thể ăn tới bốn lần. Ha ha...
- Hừm. Tôi đi tìm cỏ dại như vậy khi nào? Đại gia đây không cần những mặt hàng như vậy. Đâu có như Tiêu lão tam nhà chú. Chỉ cần là đàn bà ai cũng muốn ăn. Tôi sợ gặp khủng long bạo chúa, tiểu đệ đệ cũng khó sống.
- Ha ha...Lại chém. Nếu chưa từng chơi sao biết các cô ấy gọi là cỏ dại.
- Chú.
- Được rồi. Không cần tranh cãi.
Từ dưới lầu vang lên một giọng đàn ông lạnh lẽo:
- Hiện tại chỉ cần bảo vệ tốt cô bé trên lầu kia còn sợ về sau không có tiền chơi đàn bà?
- Đại ca. Em không hiểu. Sao không cho em chơi cô bé kia. Cô bé này da thịt mềm, cho dù làm năm mười cái em cũng có thể làm.
- Đúng vậy đại ca. Em cũng muốn cỡi. Cô bé kia thật sự là cực phẩm. Ngô lão tứ này cả đời chưa từng thấy qua người đẹp như vậy.
- Cút. Tôi đã nói với mấy người rồi. Nếu dám động vào cô bé kia về sau không cần làm huynh đệ với Vũ lão đại này nữa.
Vũ lão đại trầm giọng quát, theo sau khuyên nhủ chân thành:
- Tôi biết các người đều thích phụ nữ. Nhưng từ xưa anh hùng phần lớn dều chết trong tay phụ nữ. Những phụ nữ đó đều là đồ đê tiện, bề ngoài trong sáng nhưng nội tâm buông thả.
- Cô bé trên lầu kia là con cái nhà giàu, chỉ cần chúng ta quản tốt. Sau khi chuyện thành công ông chủ sẽ cho chúng ta 100 vạn. Một trăm vạn đấy các anh em.
Vũ lão đại có chút kích động:
- Một trăm vạn. Tiêu lão tam. Chú tính thử mỗi ngày song phi tốn năm mươi đồng. Vậy chú có thể chơi bao nhiêu lần?
- Bao nhiêu lần?
Tiêu lão tam thật sự có chút ngu dốt, ngây ngốc nửa ngày cũng không tính ra.