Uông Tiểu Kỳ trước đây khi còn học Đại học cũng đã từng có một mối tình, chẳng qua chỉ là tình cảm trong chớp mắt. Đối phương sau một tuần đã muốn hôn nàng nhưng không thể, sau hai tuần vẫn không thành công, cuối cùng người ta không còn đủ kiên nhẫn sau một tháng đã nói lời chia tay. Sau cuộc tình đó Uông Tiểu Kỳ với tình yêu xuất hiện tâm lý kháng cự. Cô xem tất cả đám đàn ông tìm tới mình đều là bởi ngoại hình, cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ánh mắt của họ luôn luôn chú ý tới cấm địa của nàng. Có lẽ tất cả bọn họ chỉ truy cầu thể xác mà không hướng về nội tâm của cô.
Nói ra có thể đại đa số không tin nhưng nụ hôn hai người đang trao cho nhau đây là nụ hôn đầu tiên của Uông Tiểu Kỳ.
Ban đầu Uông Tiểu Kỳ cũng muốn phản kháng. Cho dù công viên buổi tối rất ít người qua lại nhưng bị vài người thấy cũng rất xấu hổ. Cô muốn dùng lực giẫy ra nhưng miệng Tiêu Thần áp chặt khiến cô căn bản không có sức lực phản kháng. Hơi thở đàn ông mãnh liệt bao vây quanh đôi môi anh đào khiến cô cảm giác được tư vị tuyệt vời. Dần dần cảm giác đó đánh sâu hơn vào nội tâm khiến phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô đã hoàn toàn bị phá hỏng. Lúc này cô đã không còn quan tâm có người nhìn thấy hay không nữa. Cuồng hôn một hồi thì đã sao? Uông Tiểu Kỳ bắt đầu hưởng thụ hành động trao đổi nước bọt này. Thậm chí cô nàng can đảm ngồi lên đùi Tiêu Thần, chủ động rơi vào quan hệ điên cuồng giữa giáo viên và học sinh. Giữa thời điểm này, là ai cũng khó lòng kiềm chế.
- Sặc...
Hôn liền bốn năm phút Tiêu Thần bộ dạng không thở nổi. Cồn lại xông lên não khiến hắn muốn đẩy Uông Tiểu Kỳ ra để nghỉ ngơi, không ngờ được Uông Tiểu Kỳ ôm cứng ngắc cổ hắn, chỉ cho hắn hít thở giây lát lập tức cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại công tới.
- Đừng có ngừng. Hôn em đi...còn chưa đủ...
*****
Nụ hôn dài kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu này chấm dứt cũng là lúc đồng hồ điểm 11h. Uông Tiểu Kỳ có chút mệt mỏi ngồi trên đùi Tiêu Thần, thân thể dựa vào lồng ngực hắn, miệng thở gấp.
- Mệt chết em rồi.
Uông Tiểu Kỳ thè cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho, khẽ vỗ vỗ lên bờ vai rộng của Tiêu Thần, miệng cười thỏa mãn.
- Em còn nói nữa. Sao có thế kích động lên, liều mạng như vậy.
Tiêu Thần bất đắc dĩ cười. Nữ nhân khi tiếp xúc với chuyện này so với nam nhân càng chủ động hơn. Không biết cái bụng nhỏ kia lấy đâu ra nhiều không khó như vậy chứ? Hắn vốn không thở được nhưng cô nàng một khắng không rời.
Ngay từ đầu là hắn ép buộc cô nàng, không nghĩ tới sau đó bị cô nàng phản kích, hiện tại hắn có cảm giác mình bị nàng dắt mũi.
- Người ta thích thôi. Anh không thích?
Nhớ tới giây phút kích động vừa rồi Uông Tiểu Kỳ lại cảm thấy thẹn thùng. Cô nàng vươn tay ôm cổ Tiêu Thần, nhanh chóng đưa chiếc miệng nhỏ muốn tiếp tục.
- Chà... Không thích.
Tiêu Thần nhanh chóng lắc đầu. Hắn biết nếu dám nói chữ " thích" cái miệng nhỏ nhắn kia sẽ dính cứng lấy. Chậc. Làm sao chịu nổi đây? Không lẽ Tiêu đại gia phải ngạt thở mà bỏ mạng chỗ này.
- Cái gì? Anh dám nói không thích?
Vừa rồi còn thẹn thùng Uông Tiểu Kỳ nghe xong lời nói của Tiêu Thần lập tức tức giận. Đôi tay nhỏ bé đổi vị trí sang tai hắn, chuẩn bị tàn sát.
- Ha ha.. Là anh nói đùa mà. Anh thích. Thích muốn chết ấy chứ. Chỉ hận không thể mãi để chiếc lưỡi thơm của em trong miệng, mỗi lúc đều có thể quấn lấy.
Thấy bộ dạng này của Uông Tiểu Kỳ vô cùng đáng yêu, oán khí trong lòng Tiêu Thần lập tức biến mất. Vừa rồi tuy rằng có hơi khó thở nhưng trong cuộc đời hắn, đây là một nụ hôn ngọt ngào nhất.
- Thế còn được.
Chỉ một câu thắng lợi cũng khiến Uông Tiểu Kỳ cao hứng, nàng đưa tay vuốt ve đôi môi Tiêu Thần, khó hiểu hỏi:
- Tiêu Thần. Anh nói cho em vì sao hôn lại thoải mái như vậy? Vừa rồi người ta tựa như bay vậy.
- Làm sao bây giờ? Người ta rất thích mùi vị này. Về sau không có sẽ phải làm sao?
Trong lời nói của Uông Tiểu Kỳ mang theo chút ưu thương. Bản thân nàng liệu có thể đi với Tiêu Thần đến cuối cùng.
- Cái gì về sau không có? Về sau chúng ta còn không phải ở một chỗ sao?
Tiêu Thần có chút khó hiểu. Nhớ tới tờ giấy Uông Tiểu Kỳ để lại cho hắn trên bàn, vội vàng hỏi:
- Có thật là em muốn đi? Chuyện hiểu lầm với dì Hà bên kia em đừng trách bản thân nữa. Cũng do em vô tâm nói ra thôi mà.
- Đồ ngốc. Anh tới nhà người ta sao người ta không biết anh đã tha thứ. Chỉ có điều chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Người ta thật sự muốn rời đi.
Uông Tiểu Kỳ đưa tay dí lên trán Tiêu Thần, kế đó vòng một vòng quanh môi hắn, rất không nỡ.
- Em muốn đi đâu?
Tiêu Thần cảm thấy trái tim bị đập thêm một nhát búa.
- Người ta thi đỗ nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Kinh. Ngày mai đã phải đi rồi.
Uông Tiểu Kỳ khẽ thở dài nói. Cô thật sự không nỡ rời bỏ người thanh niên này. Cô có thể cảm thấy rõ ràng tình cảm của hắn dành cho mình, chỉ là hắn còn một người bạn gái là Cao Thi Nhu nữa. Trong lòng cô như có vết nứt, không cách nào khỏa lấp.
- Nghiên cứu sinh? Ngày mai đi? Em không vài nói đùa anh chứ?
Tiêu Thần cười khổi một tiếng. Tin tức này tới quá gấp, giây trước còn nói chuyện yêu đương, giây sau đã đối mặt với ly biệt.
- Em không nói đùa đâu. Thật ra em sớm đã thi đỗ ngành nghiên cứu sinh vật tại Đại học Bắc Kinh. Chỉ có điều em chưa nói với anh cùng cha mẹ. Vốn em muốn để anh đóng giả bạn trai tối nay sau đó sẽ nói với bố mẹ để có lý do rời đi. Chỉ là em không nghĩ chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ với nhau. Em là giáo viên của anh, so với anh còn hơn năm sáu tuổi. Anh lại có bạn gái nữa. Em ở lại với anh....Ài...
Uông Tiểu Kỳ buông tay khỏi cổ Tiêu Thần, trượt từ đùi hắn xuống ghế, kế đó nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, tâm trạng trở nên nặng nề.
- Không thể ở lại vì anh sao?
Tiêu Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Uông Tiểu Kỳ luyến tiếc nói.
- Anh đang thổ lộ với em sao? Bày tỏ tình yêu với em sao?
Rời khỏi bả vai Tiêu Thần, Uông Tiểu Kỳ chậm rãi nhìn hắn.
- Đúng.
Tiêu Thần đáp lời. Hắn thật sự cũng không rõ bản thân có yêu cô gái này hay không nhưng hắn biết trong thâm tâm không muốn rời xa. Nếu năm sau hắn thấy cô gái này đứng cạnh người đàn ông khác, chắn chắn hắn sẽ không chịu được, bởi thế hắn phải giữ Uông Tiểu Kỳ bằng mọi giá.
- Tiêu Thần. Em yêu anh.
Nghe được lời khẳng định của Tiêu Thần, Uông Tiểu Kỳ lần nữa ngồi lên đùi hắn, cuồng nhiệt áp môi tới.
Lúc này đây Tiêu Thần không còn cảm thấy khó khăn trong hô hấp nữa. Hai người khó lòng kiềm chế, liên miên chìm đắm trong cảm giác yêu đương...