Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 6: Cảnh hoa Chu Tử Y


- Mau dừng lại cho bà.
Chu Tử Y chĩa thẳng loa về phía chiếc Gia Linh quát mắng.
- Để bà bắt được, xem bà có lột da không?
Nhưng vào lúc này chiếc Gia Linh màu đen phía trước đột ngột dừng lại. Chu Tử Y nhanh chóng phóng xe tới trước mặt Tiêu Thần, thở hổn hển mắng:
- Ngươi...ngươi là tên đáng chết. Không biết chạy xe như vậy có thể gây chết người sao?
Tiêu Thần tháo mũ bảo hiểm, vẻ mặt mỉm cười cầm chai nước suối đặt trên xe. Chu Tử Y theo bản năng lui lại liên tiếp, miệng vẫn không quên quát mắng. Đột nhiên nàng ý thức được có chuyện không đúng, chai nước suối bị nàng gạt rơi trên đất:
- Ngươi. Mau xuất chứng minh thư, giấy phép lái xe.
Tiêu Thần nhìn bốn xung quanh khiến Chu Tử Y cảm giác bản thân bị tiểu tử này trêu chọc. Bất ngờ nàng bị Tiêu Thần bắt lấy tay kéo lại, thân thể mất trọng tâm lập tức ngã vào lòng hắn.
- Thơm quá đấy người đẹp cảnh sát.
Tiêu Thần cúi xuống trước mặt Chu Tử Y làm bộ hít một hơi thật sâu, mùi hương xử nữ khiến vẻ mặt hắn mê say.
- Ngươi. Ngươi nhanh buông ta ra, đồ lưu manh.
Chu Tử Y bất ngờ bị tập kích lúc này mới kịp phản ứng, theo bản năng nàng đưa tay sang bên hông chuẩn bị rút súng. Tiêu Thần vột vàng nắm chặt cổ tay khiến Chu Tử Y không cách nào lấy súng.

- Ngươi. Ngươi muốn gì. Đây là hành vi tấn công cảnh sát.
Chu Tử Y kinh hoảng thét lên.
- Người đẹp. Trước hết không nên kích động. Ta không phải cố ý tổn thương nàng. Chỉ là ta cảm thấy nàng có chút kích động, vừa rồi bất quá ta chỉ dừng xe, tiếp đó vô tình kéo nàng xuống, hiện tại nàng đã kích động tới độ khiến ta cảm thấy khả năng nàng nổ súng là rất lớn. Bởi vậy trước tiên ta phải khiến nàng không được nổ súng, chỉ là hành động này khiến nàng cho rằng ta là người xấu. Thật sự xin lỗi.
Vẻ mặt Tiêu Thần rất vô tội, đôi tay nắm chặt tay Chu Tử Y cũng dần thả lỏng.
- Ngươi. Trước hết buông tay ta ra, đau tay quá.
Vẻ mặt Chu Tử Y có chút khó coi, hai tay nàng bị Tiêu Thần khống chế, cho dù cố gắng ra sao cũng không thể nhúc nhích mảy may. Mặt khác vị trí Tiêu Thần cùng nàng cũng có chút xấu hổ, muốn dùng chân đá hắn cũng không có khả năng.
- Ta có thể buông nàng ra nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời...À. Cũng không được làm chuyện xằng bậy, ta là thanh niên tốt của xã hội đấy.
Tiêu Thần vừa cười vừa nói.
- Ngươi...ngươi. Được được...Ngươi yên tâm. Ta là cảnh sát có nguyên tắc, ta nhất định sẽ không làm loạn.
Chu Tử Y cảm giác bản thân đã không thể nhịn được nữa. Tiểu tử này đùa giỡn cũng không sao, hết lần này tới lần khác dùng lý lẽ lấn át nàng. Chuyện này nếu truyền ra ngoài sau này bản thân nàng cũng đừng mong có tiếng nói trong đội.
- Được rồi. Lát nữa ta đẩy nàng ra xa 5m sau đó ta chạy trốn, nàng đứng im tại đây. Okie?
Tiêu Thầm vừa cười vừa nói, đồng thời làm bộ sắp đẩy người đẹp cảnh sát đi.
- Được.
Chu Tử Y tạm thời nín nhịn nhưng trong đầu đã thầm mắng Tiêu Thần không biết bao lần.
- Một. Hai. Người đẹp thật sự nàng không nên làm bậy nhé. À. Ba...
Chữ " ba" vừa vang lên Tiêu Thần lập tức buông lỏng đôi tay đồng thời khẽ đẩy Chu Tử Y ra ngoài.
Hai tay Chu Tử Y rốt cuộc đã có thể hoạt động, bị Tiêu Thần đẩy đi trong nháy mắt nàng vung chân phải quét sang. Chỉ là nàng không khống chế tốt nửa thân trên khiến cả người bay lên không, song song cùng mặt đất.
- Ài. Sao nàng phải khổ vậy..
Tiêu Thần thở dài một tiếng, mắt thấy Chu Tử Y sắp té ngã vốn định nhanh chóng bỏ đi hắn đành đưa tay ôm nàng vào lòng, đôi tay cũng đặt lên nơi tròn tròn mềm mại.
- Hả.
Phần ngực bị tập kích Chu Tử Y lập tức thét lên chói tai, theo đó vội vàng xoay người lại, tay phải vung thẳng tới mặt Tiêu Thần.
- Bốp.
Tiêu Thần cũng không trốn mà cứng rắn chịu cái tát này. Cho dù da mặt hắn dày tới đâu nhưng chịu một cái tát đầy giận dữ của Chu Tử Y cũng không khỏi xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng.

- Ngươi. Sao ngươi có thể lưu mạnh như vậy?
Chu Tử Y vừa để ý đã phát hiện bộ trang phục cảnh sát của nàng đã xộc xệch. Lúc này nghĩ tới hai mươi năm giữ gìn thân thể băng thanh ngọc khiến bị một gã lưu manh chiếm đoạt nước mắt nàng không nhịn được giàn giụa trên mi.
Chu Tử Y từng vô số lần suy nghĩ bản thân mình sẽ sánh đôi cùng bạch mã hoàng tử. Thậm chí đã không ít lần trong giấc mơ nàng thấy được bạch mã vương tử ngọt ngào hôn lên đôi môi, bầu ngực cùng giải đất thần thánh của mình, khi đó hắn khẽ nói vào tai nàng ba từ " Anh yêu em". Chỉ là sự thật trước mắt không phải vậy. Nam tử trước mắt này tuy vẻ ngoài tuấn tú nhưng hành vi rất mạnh bạo không những là một kẻ phóng xe điên cuồng, tính cách cũng lưu manh.
- Hu hu hu...
Chu Tử Y khóc lớn, kế đó nắm lấy cổ áo Tiêu Thần, mạnh mẽ đấm vào ngực hắn:
- Xe bay khốn kiếp. Lưu manh khốn kiếp...
Trên đường lớn khu Bắc lúc này người qua đường được chứng kiến một cảnh tượng quái dị. Một chiếc xe Gia Linh đen dựng cạnh chiến xe cảnh sát trắng toát, một nữ cảnh sát giao thông đang khóc như mưa như gió, tay không ngừng đấm lên ngực nam thanh niên cao lớn ưa nhìn. Người đi lại qua đường đều hướng ánh mắt tới cặp đôi này, có người bị nữ cảnh sát xinh đẹp cũng có mỹ nữ nhìn bạc tình lang ưa nhìn kia, cũng có người bỉ ổi hèn mọn phỏng đoán có phải vị cảnh quan kia đã bị người thanh niên để lại sản phẩm.
- Ta nói này người đẹp. Nàng đã ổn chưa? Bên cạnh có rất nhiều người đó.
Tiêu Thần trước đó còn đang suy nghĩ làm sao để nữ cảnh sát này thôi khóc hiện tại đã cảm thấy đau đầu. Không phải chỉ là sờ soạn ngực một chút thôi sao, đây cũng là vì cứu ngươi mà?
- Không ổn. Ta muốn đánh chết lưu manh ngươi.
Chu Tử Y chu cái miệng nhỏ xinh tức giận nói. Kế đó nàng tiến tới lấy góc áo Tiêu Thần lau nước mắt.
- Người đẹp. Hành động này khiến người ta tưởng nhầm ta đang bắt nạt nàng đó. Ta thừa nhận là ta dễ tính nhưng cũng không muốn nàng chiếm tiện nghi đâu.
Tiêu Thần mở miệng ý bảo Chu Tử Y ngó xung quanh. Tới đây nữ cảnh sát mới ý thức được, đồng thời nàng cũng phát hiện bản thân đang đứng giữa đường, một người một xe chiếm diện tích không nhỏ, hơn nữa vô số tài xế đang quan sát mình.
- Hây. Nữ cảnh sát hoài xuân rồi. Người anh em mau dẫn người ta đi mướn phòng đi. Ha ha...
- Phì. Mang một người đẹp ra giữa đường rất giỏi sao? Ngày nào đó ta cũng mang tám, mười người ra giữa đường phá các ngươi.
- Ôi chao. Đó là vợ ngươi chứ gì? Đừng véo lỗ tai ta nhé.
- Ngươi không phải nói sẽ dẫn tám, mười người tới sao?
- Nói nhầm, nói nhầm....
....
- Các ngươi im lặng, đã nói người đẹp cảnh sát thần thánh của chúng ta thành dạng gì rồi. Quả rất vớ vẩn.
Tiêu Thần thản nhiên đứng quát.
- Cũng là các ngươi miệng thối. Ta với người đẹp cảnh sát quan hệ rất trong sáng. Các ngươi nói như vậy vừa nhìn đã biết bị văn hóa nơi khác ảnh hưởng rồi.

Mặc dù biết Tiêu Thần đang trêu chọc bản thân mình như Chu Tử Y quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu để câu chuyện truyền tới đám đồng nghiệp e rằng nàng sẽ chết đuối bởi những lời đàm tiếu phỉ báng.
- Còn không mau đi?
Chu Tử Y trừng mắt nhìn Tiêu Thần, kế đó lập tức đội mũ bảo hiểm lên xe công vụ rời đi. Tiêu Thần khóe miệng xuất hiện nụ cười gian xảo, cũng lên chiếc Gia Linh đen chậm rãi bám theo nữ cảnh sát. Mãi tới nơi cách đó vài trăm mét ít người qua lại cả hai mới dừng xe.
Trải qua chuyện vừa rồi tâm tình Chu Tử Y lúc này đã bình tĩnh hơn, nàng dừng xe, Tiêu Thần cũng dừng theo.
- Đây là số điện thoại của ta, lần sau mời nàng ăn cơm nhé. Hiện tại ta còn có việc cần đi.
Lúc này Tiêu Thần mới nhớ tới cái hẹn của hắn với Đường Diễm Vân tại quán cafe Địch Khắc. Thời gian của cuộc hẹn đã qua lâu bởi thế Tiêu Thần nhanh chóng lấy danh thiếp trao cho Chu Tử Y.
- Hừ. Lưu manh như ngươi thì có chuyện gì?
Vẻ mặt Chu Tử Y lộ rõ vẻ khinh thường. Tiêu Thần cũng không có ý định nói nhiều với nàng, hắn mạnh mẽ trao danh thiếp vào tay nàng sau đs nhanh chóng lên xe. Vừa nổ máy hắn vừa nghiêng đầu cười nói:
- Ta còn chưa biết tên nàng đó?
- Phì. Ngươi đánh rắm hả? Sao ta phải nói cho ngươi?
Chu Từ Y trừng mắt nhìn Tiêu Thần, thấy hắn khởi động xe nàng cũng không có ý định ngăn cản, cũng không muốn phát sinh chuyện gì với lưu manh này.
- Ha ha. Không nói cho ta biết sao? Ta nói này người đẹp. Kỳ thực lúc nàng khóc rất đẹp đó.
Tiêu Thần vừa cười vừa nói, kế đó kéo ga phóng đi.
- Rất đẹp cũng không phải chuyện của ngươi.
Chu Tử Y nhìn Tiêu Thần dần biến mất khỏi tầm mắt thì thào nói. Đánh giá xung quanh không có ai nàng chỉnh trang cảnh phục chuẩn bị rời đi.
9h40 rốt cuộc Tiêu Thần cũng chạy tới quán cafe Địch Khắc đối diện tiểu khu Ngự Cảnh. Bên ngoài quán cafe có thể thấy Đường Diễm Vân mặc chiến quần tím ngồi ngay cửa sổ ưu nhã uống cafe, trên tay cầm quyển bút ký.
Vừa mới dừng xe đang chuẩn bị bước vào Tiêu Thần đã thấy một nam tử mặc tây trang trắng tiến tới phía Đường Diễm Vân. Mà Đường Diễm Vân khi thấy người này vẻ mặt nhất thời thay đổi, thậm chí lập tức đứng dậy rời khỏi quán cafe.