Một tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay Kỷ Long.
Bên ngoài sân bay, Tiêu Thần mặc trên người một bộ thể thao màu xanh da trời, Hồ Tư Doanh thì váy jean ngắn phối với áo thun màu xanh lam, Hạ Sương cũng đã thay một cái váy dài màu hồng phấn. Tiêu Thần và Hồ Tư Doanh có vẻ như đang tranh cãi chuyện gì đó.
- Tiêu Thần, em không biết. Hôm nay em không muốn đi đâu hết, em muốn ở đây một đêm, và cũng muốn trò chuyện với chị Hạ Sương.
Tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh nắm chặt cánh tay Hạ Sương không thèm buông ra. Thì ra lúc nãy trên máy bay trò chuyện với Hạ Sương, cô ấy phát hiện Hạ Sương rất tâm đắc với chuyện chăm sóc làm đẹp, thế là cô ta muốn mời Hạ Sương ở lại Kỷ Long 1 đêm giao lưu sở thích với nhau.
Tiêu Thần nhìn Hạ Sương một cái, không biết làm sao đành thở dài nói:
- Thưa bà cô, chúng ta còn có việc phải làm nữa, bà cô lưu lại số điện thoại của Hạ Sương đi, sau này về mới liên lạc lại không được à.
Tiểu ma nữ này lại còn xem nhiệm vụ lần này như đi du lịch gì gì đó, còn nói rằng muốn giao lưu tâm đắc nữa chứ.
Bây giờ Tiêu Thần khá là hối hận, lẽ ra không nên đồng ý với Hồ Trường Nghĩa dẫn cô ta đến đây, đúng là tự giẫm lên chân mình mà.
- Ông Tiêu nói rằng sau này có…
Hạ Sương thấy thái độ của Tiêu Thần biết ngay hắn đang không được vui lắm, trong lòng cũng hơi thất vọng. Sau chuyến bay lần này, cô vẫn còn hai ngày nghỉ phép, nếu Tiêu Thần đồng ý, cô cũng rất muốn được ở lại một đêm với bọn họ.
Hạ Sương vẫn chưa nói dứt lời đã bị Hồ Tư Doanh cắt ngang, cô trừng mắt nhìn Tiêu Thần nói khẽ:
- Ở có một đêm có sao đâu, với lại chúng ta vội thế để làm gì, nói không chừng hôm nay còn có bão nữa đấy. Buổi tối em nói chuyện với chị Hạ Sương, anh cũng có thể đi vòng quanh hỏi thăm thêm tin tức mà.
- Uh, vậy tùy cô thôi.
Tiêu Thần cười một cách khổ sở nói với Hạ Sương:
- Hạ Sương, tối nay cô không bận việc gì chứ hả?
Nếu như Hạ Sương còn có việc riêng thì chuyện này không được rồi.
Hạ Sương vội vàng nói:
- Mấy hôm nay tôi đang nghỉ phép, chỉ mong ông Tiêu không sợ tôi làm phiền là được rồi.
- Anh ta sao lại sợ phiền chứ, anh ta là một tên đại háo sắc, chỉ mong sao có thể ở cùng với cô gái xinh đẹp như chị Hạ Sương thế này thôi.
Hồ Tư Doanh vừa nghe Tiêu Thần đồng ý, liền cười vui vẻ liếc nhìn hắn một cái, khẽ nói:
- Chị Hạ Sương nè, chị đừng thấy anh ta lúc nãy có vẻ như không muốn nhưng sự thực là anh ta giả bộ đó.
- Tư Doanh, em tinh nghịch quá đấy. Ông Tiêu sao lại có thể giống như em nói vậy được.
Hạ Sương che miệng khẽ cười. Cô Hồ Tư Doanh này đúng là một tiểu ma nữ.
Hồ Tư Doanh ghé sát tai Hạ Sương thì thầm:
- Chị Hạ Sương này, em nói chị biết nhé, tên này học cùng lớp với em nè. Lớp của tụi em có một cô giáo rất xinh, Tiêu Thần làm rơi viết chì xuống đất không chỉ một lần trong giờ của cô ấy đấy. Lúc đầu em còn không để ý đến, nhưng sau đó mới phát hiện hắn cố ý cuối xuống nhặt đồ vật, sau đó nhìn… của cô giáo …
- Trời ơi!
Tiêu Thần thính tai lạ thường, tuy là Hồ Tư Doanh nói rất nhỏ tiếng, nhưng tất cả đều lọt vào tai của hắn.
Tiêu Thần nghĩ bụng:
“Cha mẹ ơi, chắc là phải đuổi tên Tiểu ma nữ này rồi, cứ tiếp tục như thế này thì thanh danh của ta đều sẽ bị phá hỏng trong tay ả cả à xem.”
…
Ba người họ trực tiếp ngồi taxi từ sân bay đến khu vực lân cận của bến cảng Kỷ Long, tìm một khách sạn bốn sao để nghỉ qua đêm. Điều khiến Tiêu Thần khó xử chính là Tiểu ma nữ cứ nhất quyết chỉ muốn thuê một phòng mà thôi.
Đối với hành động này, tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh lý giải như sau: nghe nói ở Đài Loan không được an ninh lắm, ở đây lại gần biển, lỡ như hải tặc xuất hiện giữa đêm khuya thì cô ta và Hạ Sương cả đêm sẽ sợ khiếp vía à xem. Vậy là cần phải có một người bảo vệ, nhưng người này không được xấu quá, thế là tìm đến Tiêu Thần đẹp trai là anh đây.
- Sao chỉ có một cái giường thôi vậy?
Vừa bước vào phòng, Tiêu Thần liền hét lên một cách kinh ngạc, vì hắn phát hiện phòng này vốn không phải là phòng đôi, phòng tiêu chuẩn gì gì đó, mà lại là phòng đơn.
Tiêu Thần la toáng lên thế này, lập tức nhận được ánh nhìn khinh bỉ của một nam phục vụ, người đã dẫn bọn họ đến phòng này.
Đúng là, rõ ràng dẫn theo hai cô bé đến đây vui vẻ, mà còn giả vờ ra vẻ không thích, nếu ta mà ở đây với hai cô gái này một đêm, dù cho không làm gì cả mà chỉ ngửi mùi thơm của họ thôi cũng sướng rồi.
Hồ Tư Doanh nhìn qua căn phòng lại rất vừa ý. Cô vừa chỉ vào chiếc ghế sofa vừa nói:
- Tối nay anh ngủ trên sofa nhé. Em và chị Hạ Sương sẽ ngủ trên giường. Nhớ giữ mình đó, chớ có làm chuyện gì quá đáng, nếu không thì em sẽ không tha cho đâu nhé.
…
Trời tối rất nhanh, Tiêu Thần quả thực không thể tiếp tục ở trong phòng được nữa rồi. Ở chung một phòng với hai cô gái, đặc biệt là hai mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh như Hạ Sương và Hồ Tư Doanh đây, là một sự thống khổ.
Tiểu ma nữ ăn mặc hở hang thì thôi, Hạ Sương cũng bị cô ta dạy hư mất rồi. Sau khi tắm ra, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng dính. Cũng không phải Tiêu Thần không kiềm chế được, chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột, chỉ là vì dạo gần đây thị lực của hắn tự nhiên lại tốt hơn rất nhiều, lại có thể nhìn thấu qua lớp áo ngủ trên người Hạ Sương, có thể nhìn thấy được cảnh tượng đẹp mê người phía bên dưới. Hồ Tư Doanh cũng vậy, Tiêu Thần cũng có thể nhìn thấy được đại khái.
Tiểu ma nữ còn may, có thể là do chất liệu trang phục của cô ta nên Tiêu Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái mà thôi, chứ không thấy được vật thật ra sao. Thế nhưng Hạ Sương thì khác, về cơ bản thì cô đã bị hắn nhìn thấy hết cả rồi, nhất là ở mấy chỗ thiêng liêng nữa chứ.
Chả trách sao Tiêu Thần không thoải mái, thật là thân bất do kỷ mà.
Tuy rằng ngồi cách xa vài mét, nhưng dường như hắn có thể ngửi thấy mùi hương say đắm lòng người tỏa ra từ thân thể của hai cô gái. Hắn nhìn chằm chằm vào bốn quả núi căng đầy, hai bãi cỏ đen mượt khẽ run lên mà miệng mồm khô khốc.
Là một nam nhân bình thường, Tiêu Thần cũng không phải Liễu Hạ Huy gì, ngồi trong phòng như ngồi trên đống lửa. Ngoài mặt thì ôn hòa bình tĩnh, thực ra trong lòng sớm đã dậy sóng. Nếu không phải ra sức dùng chân khí cầm long đè nén ngọn lửa tà trong người, hắn thật sự nghi ngại rằng mình sẽ như một con sói hung ác nhảy bổ vào hai cô gái làm điều xằng bậy.
Để tránh cho bản thân làm chuyện sai trái, Tiêu Thần đành kiếm cớ ra khỏi phòng, đến đứng trên bến cảng.
Thành phố Kỷ Long là một thành phố cảng. Công việc ở bến cảng phát triển tương đối tốt. Chỉ với khu vực neo tàu ở phía trước cũng neo đậu hơn trăm chiếc tàu, trong đó còn có không ít tàu chở dầu tải trọng lớn. Tiêu Thần mặc chiếc quần soọc in hoa và một chiếc áo phông đi ra bến cảng. Phía tây bến cảng đang neo đậu mười mấy chiếc du thuyền cỡ nhỏ, Tiêu Thần đi về hướng đó.
Những chiếc du thuyền này được móc lại với nhau bằng dây xích, có lẽ là của một công ty hoặc một cá nhân nào đó sở hữu. Trong số mười mấy chiếc du thuyền này chỉ có một chiếc neo sát bờ là sáng đèn, Tiêu Thần liền đi lên chiếc du thuyền đó.
- Có ai không?
Tiêu Thần hướng vào bên trong lớn tiếng hỏi. Thực ra hắn đã cảm nhận được có bốn người ở bên trong chiếc du thuyền ấy.