Trên bức màn hiện lên cảnh Vũ Đại Nhi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, căn phòng này rất bình thường, bốn phía đều là tường sắt, trên trần nhà có một cái cửa sổ nhỏ, Vũ Đại Nhi đang cố gắng gõ cửa sắt đòi được thả, chỉ vô ích thôi, cô ấy chỉ là cô gái nhỏ bé yếu ớt, làm sao có thể mở được cửa sắt dày mấy phân thế kia, nhưng xem xét quần áo gọn gàng của cô ấy có thể hình dung cô vẫn chưa bị làm nhục.
Hình ảnh đột nhiên chớp một cái, thì chiếu qua phía trước của một toà nhà, có điều hình ảnh có chút mơ hồ, Tiêu Thần không tài nào nhìn rõ, trong đầu vẫn còn hiện hữu đỉnh là của toà nhà là vật kiến trúc hình bán cầu, trên đó có cắm một cây thu lôi.
Uỳnh
Tất cả những hình ảnh xuất hiện trong đầu Tiêu Thần giờ đã biến mất, Tiêu Thần có chút kiệt sức liền ngồi xuống chiếc ghế dài, mồ hôi đang ứa ra trên mặt và trên trán.
-Đại ca, anh sao rồi?
Nhìn thấy bộ dạng đầy mệt nhọc của Tiêu Thần, Liễu Thất liền vội vã đưa qua mấy cái khăn giấy, lo lắng hỏi
Tiêu Thần bây giờ là đại ca vừa là thầy của y, Tiêu Thần không thể nào có chuyện gì được.
-Không có gì, chỉ có điều hơi khát nước.
Tiêu Thần thở hổn hển nhận lấy khăn giấy Liễu Thất đưa, lau lấy mồ hôi trên mặt.
Lòng thầm nghĩ:
“Không ngờ ngọc cảm ứng đã làm tiêu hao nhiều Cầm long chân khí của ta đến vậy, nếu vừa rồi mình không cưỡng ép rút ra, phỏng chừng cầm long chân khí của mình sẽ bị nó hút sạch toàn bộ. Xem ra loại cảm ứng thuật càng vượt lẽ thường càng ít dùng đến là tốt nhất”
Nghĩ đến trong mấy phút thi triển công phu lúc nãy, Tiêu Thần vẫn còn sợ hãi, ngay lúc hắn khống chế lượng cầm long chân khí, không ngờ luồng linh khí trắng của ngọc cảm ứng liền quấn vào Cầm long chân khí, khó trách Liễu Thất nói muốn chạm vào viên ngọc phải có luồng chân khí lớn, chân khí của người đạo hạnh kém, chớp mắt không đủ để ngọc cảm ứng hấp thu, Cầm long chân khí của Tiêu Thần bị hút đến gần hết, nếu không có long đan hộ thể thì e rằng chẳng mấy chốc Tiêu Thần bị hút thành bộ xương khô rồi.
Cầm long khí bị hút đi một lượng lớn, năng lượng của Tiêu Thần bị giảm đến mức thấp nhất, may mắn thay trong không gian đặc dị còn có nhiều thứ, Tiêu Thần lấy từ trong đó ra hai bình nước đưa cho Liễu Thất một bình.
-Uống nước cái đã, ta khát chết đi được!
Tiêu Thần liền mở nắp chai uống ừng ực, một bình nước khoáng trong vòng mấy phút đã bị cạn sạch, rồi lại lấy thêm một bình ra uống, đến khi uống đến chai thứ ba mới cảm thấy dễ chịu.
Liễu Thất nhìn thấy Tiêu Thần khát đến như vậy, trong lòng thầm nghĩ:
“Đại ca kiếp trước không phải là con trâu đầu thai chắc, một người mà uống đến ba chai nước khoáng, uống đến trướng bụng chết mất thôi.”
Một chai nước khoáng là 650 ml, ba bình tổng cộng gần hai lít, nhưng quan trọng nhất là uống một lúc nhiều nước vậy không bị trướng bụng hay sao?
Tiêu Thần thấy Liễu Thất kinh ngạc nhìn mình, liền vỗ đầu y, than thở nói:
-Em trai à, đại ca mém chút nữa là toi mạng rồi, em đừng xem thường mấy giây ngắn ngủi lúc nãy, xém chút nữa đã hại chết đại ca rồi.
-Đại ca có nhìn thấy Vũ Đại Nhi không? Có biết cô ấy ở đâu không?
Nghe Tiêu Thần nói đến vấn đề chính, Liễu Thất liền vui mừng, nhiệm vụ chính hôm nay là phải cứu được Vũ Đại Nhi
Tiêu Thần không hoảng hốt, liền hỏi:
-Nói thật đi, có phải cậu thích Vũ Đại Nhi không?
Liễu Thất định phân bua, liền bị Tiêu Thần xen vào, nghiêm nghị nói:
-Ta nói cho cậu biết nhá, đại ca đây đã để ý rồi, cậu nên biết điều một chút, đừng có tranh với ta, đến lúc đó đừng trách ta không nể mặt à, ta dạy cho cậu mấy cái tầm bậy để cậu tẩu hỏa nhập ma luôn à.
-Đại ca thật đúng là bá đạo .
Liễu Thất giơ ngón tay cái lên, Tiêu Thần nghe được Liễu Thất đang có ý khinh bỉ mình, nhưng không để tâm đến, ai bảo hắn đã phải lòng Vũ Đại Nhi rồi.
Vì phụ nữ quên đi một chút tình nghĩa anh em cũng đáng mà, huống hồ Tiêu Thần và tên tiểu đệ ti tiện này chả có chút tình nghĩa nào thì cần chi phải bận tâm.
-Đại ca yên tâm đi, em đối với Vũ Đại Nhi không có ý niệm gì cả, hơn nữa cô ấy là em họ của em, em cũng không thể có ý gì với cô ấy được.
Liễu Thất cười hô hố, đi đến cạnh Tiêu Thần nói:
-Nếu đại ca muốn cua cô ấy không chừng em có thể giúp đại ca một tay, nhưng mà pháp thuật tiểu đệ hơi kém, mong đại ca, à không, mong sư phụ hết lòng giúp đỡ ạ!
-Móa, cậu thật là!
Tiêu Thần chỉ vào Liễu Thất và mắng:
-Thật là đúng ý ta rồi, đợi đại ca cua được Vũ đại nhi sẽ truyền cho chú em một chút pháp thuật cao thâm, để cho cậu cũng nở mày nở mặt nhé!
-Đa tạ sư phụ.
Liễu Thất liên tục bái tạ nhưng trong lòng lại vạn lần khinh bỉ Tiêu Thần, cái tên sư phụ nhỏ tuổi hơn mình này thực chất là một tên thích của cải, mê gái đẹp mà thôi.
Hai người đang nói chuyện phiếm với nhau, Tiêu Thần nói với Liễu Thất:
-Hôm nay cậu sẽ bận rộn rồi, hãy kêu người của cậu giúp ta đem toàn bộ bản vẽ của các tòa cao ốc từ mười tầng trở lên của thành phố Lĩnh Hải đem đến đây cho ta, đặc biệc phải chú ý không được để sót các cao ốc có kiến trúc hình bán cầu ở trên đỉnh tháp, và có cắm cột thu lôi.
-Đại ca, ngọc cảm ứng không thể chỉ ra vị trí chính xác của Vũ Đại Nhi sao?
Liễu Thất chau mày hỏi.
Tiêu Thần lắc đầu, thở dài:
-Khí tức bên trong ngọc cảm ứng quá mạnh, Cầm long chân khí của ta không đủ mạnh để có thể xác định vị trí chính xác của Vũ Đại Nhi, ta chỉ cảm nhận được Vũ Đại Nhi bị giam trong tầng hầm một tòa nhà, hình dạng tòa nhà ta cũng không thể xem rõ, chỉ có thể nhìn được chi tiết hiếm hoi là vật kiến trúc hình bán cầu, phía trên có căm cột thu lôi.
-Công việc này nhiều quá.
Liễu Thất than thở nói.
Nhân khẩu của thành phố Lĩnh Hải vượt quá mười mấy triệu người, kiến trúc trên mười tầng là vô số, ngay đa số chung cư ở thành phố Lĩnh Hải này đều trên mười tầng, lại nói thêm những tòa cao ốc trên mười tầng cũng trên cả ngàn, chi tiết mà Tiêu Thần cung cấp là kiến trúc hình bán cầu lại quá mong manh, vì phong cách kiến trúc ngày nay đa số các cao ốc đã dùng kiến trúc bán cầu, trên cùng bắt buộc phải cắm cột thu lôi.
-Vậy cũng hết cách rồi, cậu mau đi làm đi, thiết nghĩ thế lực của gia đình cậu làm việc này không khó, cùng lắm thì bỏ ra một ít tiền thôi, lấy bản vẽ trực tiếp từ bộ xây dựng sau đó thì sàn lọc lại.
Tiêu Thần ngược lại không nghĩ chuyện này quá khó, tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xay mà, nhà của chú em có tiền thì mời nhiều người về dĩ nhiên sẽ làm được mà.
-Được, em lập tức đi làm ngay.
Liễu Thất gật đầu, đem ngọc cảm ứng bỏ vào trong hộp, Tiêu Thần lập tức nói:
-Đưa viên ngọc cảm ứng cho ta, không chừng chút xíu nữa nó sẽ cho ta tin tức gì nữa.
-Được rồi.
Liễu Thất hào phóng đưa cho Tiêu Thần, dù sao y cầm thì cũng không dùng được.