- Sao vậy? Tiểu Thần?
Chu Tử Y nghe Tiêu Thần rủa sả, ôm lấy thắt lưng hắn dịu dàng hỏi.
Tiêu Thần nhíu mày nói:
- Điện thoại cô Hạ không gọi được, tắt máy rồi!
Cô Hạ này đúng là chọc tức Tiêu Thần, vốn hắn nghĩ chắc cô ấy bận thật, nên chờ hai mươi lăm phút mới gọi điện thoại lại, hơn nữa cũng không dùng Cầm Long Chân Khí đi thám thính tòa nhà trước mặt, không ngờ là chờ lâu như vậy rồi, điện thoại lại thì đã tắt máy!
- Sao lại tắt máy chứ? Không phải cô ấy nói mười phút sau sẽ xuống tiếp chúng ta sao, giờ đã nửa tiếng đồng hồ rồi, chắc là cô Hạ có việc gì bận hay điện thoại hết pin rồi.
Chu Tử Y cũng bĩu môi nói, nhưng cô không nổi giận, ngược lại ôm lấy vòng eo nam tính của Tiêu Thần, vẻ mặt hạnh phúc khẽ cười.
Hôm nay ánh mặt trời ở Lĩnh Hải không gay gắt, thời tiết cũng không tệ, khí trời như thế này, được ở cạnh người con trai mình thích, hơn nữa xung quanh không có ai xa lạ, chỉ có một mình Mễ Kỳ Á.
Cho dù cô và Tiêu Thần ngồi trên bãi cỏ này cả ngày, cô cũng không cảm thấy phiền hà, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc, vì như vậy, cô hi vọng cô Hạ kia vĩnh viễn đừng xuất hiện, đỡ có người quấy rầy hạnh phúc nhỏ nhoi của cô.
Mễ Kỳ Á lại có chút lo lắng nói:
- Anh, hay là tại cô Hạ không chịu nhận em làm học sinh? Cho nên mới cho chúng ta chờ lâu như vậy!
- Như vậy sao được, Mễ Kỳ Á của chúng ta, xinh đẹp, lại hiếu học như vậy, thầy cô nào mà không yêu mến em.
Tiêu Thần tranh thủ lúc Mễ Kỳ Á bước qua, ôm cô bé vào lòng, an ủi vài câu.
Chu Tử Y cũng ngồi bên cạnh an ủi Mễ Kỳ Á, nói:
- Em gái ngoan, có thể là người ta có việc bận, bạn của anh trai em mà em còn lo lắng sao, hay là chúng ta chờ thêm một lát đi, dù sao mới có nửa tiếng, cũng chưa lâu lắm đâu.
Theo như nhịp độ cuộc sống của công dân nước Cộng Hòa, nửa giờ không tính là lâu lắm, mà cũng tại Tiêu Thần bình thường hắn vênh váo quen rồi, trước tới giờ toàn là người khác chờ hắn, bản thân hắn chưa bao giờ chờ người khác lâu đến như vậy.
Hơn nữa người kia còn là một người xa lạ, là do Khỉ ốm giới thiệu đó, chẳng lẽ cô ấy không biết địa vị xã hội của Khỉ ốm ở Lĩnh Hải sao? Nếu như biết, dựa vào quan hệ với Khỉ ốm, cô nên sớm đứng trước cửa trường học chờ ba người bọn hắn, chứ không phải vẫn ngồi làm việc trong tòa nhà khóa kín cửa thế này.
Tiêu Thần để hai cô gái ngồi lại, nói:
- Hai người ngồi đây chờ một chút đi, anh đi lên trên đó xem thử, hay là cô Hạ đó bị người ta…
- Tên sắc lang kia, trong đầu chỉ nghĩ được mỗi loại chuyện đồi bại này thôi à!
Bàn tay nhỏ bé của Chu Tử Y liền nhéo hông Tiêu Thần, thật không biết trong não tên này rốt cuộc có cái gì? Không lẽ toàn mấy thứ đồi bại thôi sao? Trong tình huống như thế này mà cũng có thể nghĩ cô Hạ làm chuyện như vậy.
Bông đùa một hồi, Tiêu Thần cũng thoải mái được một chút, nói với hai cô gái:
- Hai em cứ ngồi đây chờ đi, anh đi lên kia xem thế nào!
Dứt lời, thân hình Tiêu Thần trong chớp mắt, như con báo phóng ra ngoài, nhẹ nhàng khom người lấy đà, nhảy vọt qua cánh cửa cao ba mét của tòa nhà.
- A!
Chu Tử Y che miệng hét một tiếng, hai tay dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra, Tiêu Thần đã biến mất khỏi tầm mắt rồi.
- Mễ Kỳ Á, em có thấy anh của em không?
Chu Tử Y mở rộng khuôn miệng nhỏ nhắn, vô cùng chấn kinh hỏi.
Mấy lần trước đây lúc ở cùng Tiêu Thần, cũng không thấy thân thủ của Tiêu Thần như vậy, lần trước mình trúng đạn ngã xuống không có cơ hội thấy thân thủ của Tiêu Thần, lần sau đó có một ngày Tiêu Thần đi phóng pháo hoa cho mình xem, nhưng vẫn không tận mắt nhìn thấy được. Tiêu Thần ở bên cạnh cô trong mấy ngày cô nằm viện, tuy rằng hắn từng nói cho cô biết hắn không phải là người bình thường, đại khái là thuộc loại người tu chân gì đó, hơn nữa còn trước mặt mình trình diễn màn điều khiển vật trong không trung
Loại pháp thuật này thực sự rất trừu tượng, Chu Tử Y cũng khó có thể lí giải được, cô có thể cảm nhận được chỉ mức độ và sức mạnh, và cả trình độ khiến người khác kinh ngạc của Tiêu Thần, cô đã lĩnh hội được đầy đủ.
Hơn nữa hôm nay Tiêu Thần dứt khoát trước mặt mình, trong nháy mắt bước một bước bảy tám mét, nhẹ nhàng nhảy vọt qua cánh cổng cao ba mét.
Những động tác này người thường sao có thể làm được, quả thực là còn linh hoạt hơn hổ hơn báo, vả lại nhìn Tiêu Thần như vậy, chắc vẫn chưa thẳng tay vận lực, bởi vì sau khi hắn đáp xuống đất, hãy còn nháy mắt một cái với mình, tươi cười với mình một hồi.
- Anh ấy chắc là đã lên lầu rồi đó.
Mễ Kỳ Á mỉm cười nói, đối với bản lĩnh của Tiêu Thần, lúc cô ở trong sa mạc, đã được tận mắt thấy, riết rồi không còn gì khiến cô kinh ngạc nữa.
- Hô!
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tử Y chuyển sang đỏ bừng, hít sâu một hơi.
Hiện tại cô đã là một hình cảnh, trong hơn một tháng ở cảnh đội, cô cũng tiếp thu được không ít huấn luyện chiến đấu hà khắc, cũng quen với nhiều cao thủ chiến đấu trong đội, thế nhưng Chu Tử Y có thể khẳng định rằng, trong đội không có một ai thân thủ nhanh như Tiêu Thần, thậm chí đến một phần mười của Tiêu Thần sợ cũng tìm không ra ai trong đội theo kịp.
Ngẫm lại bạn trai của mình là một tên siêu phàm như vậy, trong lòng cô khó tránh khỏi một chút kích động.
Ha ha, về sau dẫn Tiêu Thần về giới thiệu với đồng nghiệp trong tổ, để Tiêu Thần so găng một chút với bọn họ, rồi đánh cho bọn họ tan tác hết, xem có còn dám chọc ghẹo mình không.
…
Chớp mắt vài cái, Tiêu Thần đã đi tới lầu ba của trụ sở làm việc.
Vừa nãy vận Cầm Long Chân Khí, càng cảm thấy leo lên cả tòa nhà chỉ cần dùng hai hơi thở, một ở tầng ba, một ở tầng bốn, Tiêu Thần rất nhẹ nhàng lên đến gian phòng này trên tầng ba.
“Phòng làm việc hiệu trưởng”
Trên cửa phòng dán một tấm biển thép, trên viết năm chữ, Tiêu Thần nhẹ đẩy cửa phòng bước vào, nhưng cửa phòng đã bị khóa trái.
- Phiền chết được, chỉ còn cách vận thêm Cầm Long Chân Khí thôi.
Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đan điền tự xuất ra một cỗ Cầm Long Chân Khí, men theo khe cửa đi vào phòng.
Cầm Long Chân Khí sau khi vào trong phòng, liền biến thành một màng mỏng, tấm màng này dùng để nhận biết được hơi thở của con người, dựa vào hơi thể mạnh yếu, có thể đoán được là nam hay nữ.
Chiêu này là Daniel dạy cho Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần chưa sử dụng thành thục, cho nên chỉ có thể dùng trong phạm vi nhỏ, xa hơn mười mét thì hắn không thể làm được, Daniel mấy hôm trước sau khi lâm vào giấc ngủ say, vẫn chưa tỉnh, nên Tiêu Thần đến đây một mình.
- Hí…Hí…
Màng chân khí truyền đến từng hơi thở rất nhẹ, rất yếu ớt, thanh âm này nghe như một tiếng nhạc nhẹ, có chút say lòng người.
Tiêu Thần thi triển chân khí một hồi, không nhịn được nghe thêm một chốc nữa, người ở bên trong chắc chắn là nữ.
Không lẽ là cô Hạ? Nhưng cô tránh mặt ở phòng hiệu trưởng này làm gì? Hay là cô nàng này và hiệu trưởng có chuyện mờ ám?
- Chết tiệt! Lão già này giấu cái USB đi đâu rồi!
Tiêu Thần đang nhiệt tình nghe ngóng, thì nghe được một tiếng kêu khẽ ở bên trong, khiến Tiêu Thần thực sự hoảng sợ.