- Phùuuu!
Trong phòng tắm, Tạ Tiểu Na lại rên rỉ một tiếng dài, thanh âm như đau khổ, như hưởng thụ, lại như giải phóng, xen lẫn thỏa mãn.
- Tiêu Thần đáng chết! Cậu ta còn chưa xong sao!
Đường Diệm Vân đầu óc cứng đơ ngẩn ra ngồi trong phòng khách, mấy bộ phim xxx cô đã từng xem nhưng thực sự chưa bao giờ chứng kiến tại chỗ cả.
Hôm nay, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt, à không phải, mà phải nói là mở rộng thính giác mới đúng, vì cô đâu có tận mắt nhìn thấy mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh của cuộc chiến, nhưng điều đó cũng đủ để trái tim cô chịu một áp lực cực lớn.
Đường Diệm Vân bất giác cảm thấy có vài phần khâm phục nữ diễn viên Đảo quốc, kỹ thuật diễn xuất của họ thật sự quá tuyệt vời, có cả máy quay, nhân viên cộng tác đứng bên mà họ vẫn có thể thản nhiên diễn xuất nhập tâm như vậy.
Xoạt một tiếng, cửa kính mờ phòng tắm bỗng kéo ra.
Tiêu Thần ôm Tạ Tiểu Na thân hình trần trụi ra ngoài, khéo sao hắn ôm Tạ Tiểu rất cao lại còn để lộ tiểu huynh đệ phía dưới của mình cứ nổi lên, bất giác đã chọc vào cơn giận của Đường Diệm Vân.
- Tiêu Thần, em, em tại sao có thể, tại sao có thể...
Đường Diệm Vân che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nước mắt chẳng hiểu sao đã rưng rưng khóe mắt.
Tiểu tử nhà ngươi, bà đây tại sao lại tin tưởng cậu như vậy chứ, cậu đã xxoo với Tạ Tiểu Na ốm yếu trong phòng tắm rồi à! Con mẹ nhà cậu đúng là không phải là người nữa rồi, đúng là đồ súc sinh!
Tiêu Thần cảm thấy khá rối rắm, vừa đi ra đã trông thấy Đường Diệm Vân khóc sướt mướt, không hiểu gì bèn hỏi:
- Em... Em làm sao hả?
Trong lòng tự nhủ, tôi lúc nãy chẳng phải rất thành thật sao, nếu như không phải để hai người phụ nữ các cô nhìn thấy cái cảnh xấu hổ này thì tôi đã chữa bệnh ở ngoài phòng khách rồi, chứ đâu cần phiền phức đưa Tạ Tiểu Na vào phòng tắm nữa.
- Cậu, tại sao cậu lại! Cậu đúng là đồ vô lại mặt dày nhất trên đời này!
Đường Diệm Vân lại không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt cứ ứa ra, cô cũng chẳng hiểu hôm nay uống phải thuốc gì nữa mà lại như thế này.
Đường Diệm Vân không hiểu, Tiêu Thần lại càng không hiểu, hiện giờ hắn hơi mệt, không phải là vì hao tổn thể lực mà là mệt mỏi tâm lực, hắn vẫy vẫy tay nói với Đường Diệm Vân:
- Chị Diệm Vân đừng có đùa bỡn em nữa mà, em mệt lắm rồi. Bệnh của Tiểu Na em chữa khỏi rồi đó mau đưa cô ấy đi nghỉ đi.
Đường Diệm Vân vô cùng phẫn nộ, bèn nói ra mấy lời thô lục, quát mắng té tát vào mặt Tiêu Thần:
Cậu là cái đồ khốn nạn! Cái đồ súc sinh, dám nhân lúc bạn học bệnh nặng ra tay hạ thủ cô bé
Đường Diệm Vân hừ nói:
- Tiêu Thần, tôi nhìn lầm cậu rồi! Cậu làm tôi thất vọng quá!
Dứt lời, hai hàng nước mắt lại ào tuôn ra.
- Hạ thủ?
Tiêu Thần cau mày nghĩ kĩ, lúc nãy mình thực sự đã hạ thụ không hề nhẹ tay chút nào, lại còn dùng tay kẹp quả anh đào bé nhỏ của Tạ Tiểu Na, nhưng Đường Diệm Vân làm sao có thể nhìn thấy được? Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, Tiêu Thần quay đầu nhìn nhìn tấm cửa kính mờ phòng tắm, thầm nghĩ cánh cửa đó đâu có thể nhìn xuyên vào bên trong được.
Vậy cứ cho là chị ta nhìn thấy, nhưng đâu đến mức phải kích động như vậy.
Tiêu Thần giận dữ nói:
- Chị Diệm Vân, em sai rồi được không, em cũng chỉ là bất đắc dĩ chữa bệnh cho Tiểu Na mà thôi.
Nói thẳng ra thì Tiêu Thần cũng chẳng muốn làm cái chuyện đó hôm nay, đúng là làm ơn mắc oán.
Thứ nhất bản thân chưa có làm gì cả mà thân lại đã mang tội, dạ dụ tiểu huynh đệ vẫn còn cương thì đúng là một sự tổn thương không nhỏ cho nó. Thứ hai là, bản thân thực sự không có cảm giác gì với Tạ Tiểu Na, dù tướng mạo cũng ổn nhưng không khiến đến mức phải động lòng, còn nói về phẩm hạn của cô ấy có tốt bao nhiêu thì bản thân cũng không dám tâng bốc, lực học của cô ấy thì khỏi phải bàn, lần nào thi cũng đều đứng top 5 từ dưới lên. Thứ ba là Tiêu Thần cảm thấy anh đào nhỏ của người phụ nữ mình thích kẹp vào hơn vẫn là Cao Thi Nhu, Hà Nhã Phương, Chu Tử Y, Vương Tiểu Kỳ, Hồ Tú, Tần Vận, Diệm Vân cơ. Cuối cùng, Tiêu Thần cũng rất sợ khi đang làm cái đó thì Tạ Tiểu Na tỉnh lại hay bị Phùng Tiểu Phương loan tin tuyên chuyện cái chuyện này, đến lúc đó thì Cao Thi Nhu sẽ lại hiểu lầm mình, chưa biết chừng Tạ Tiểu Na sau này lại dựa dẫm vào nữa ý.
Tóm lại, việc này khiến Tiêu Thần vô cùng bứt rứt, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học, không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa hoạt động lần này lại do mình tổ chức.
Đường Diệm Vân nghe thấy ngữ khí của Tiêu Thần, cái người này sau khi làm cái chuyện không bằng loài súc sinh xong, lại còn có tư thái thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
Đường Diệm Vân mỉa mai nói:
- Bất đắc dĩ? Ha ha... Lẽ nào, trong mắt cậu lần đầu của một đứa con gái không đáng tiền như thế sao? Tôi thật sự đã nhìn nhầm cậu rồi, không ngờ cậu lại là một người như thế!
Đường Diệm Vân sắc mặt trắng bệnh, cười khểnh chế giễu nói:
- Tôi thật sự quá khờ, tôi nên sớm biết cậu không phải là người bình thường!
- Đáng cười, tôi lại tưởng cậu là một anh hùng, một anh hùng cơ đấy! Không ngờ cậu lại là một tuyệt thế khốn nạn, tuyệt thế lưu manh, tuyệt thế ma quỷ!
- Cái này... Cái này với cái này là...
Tiêu Thần nghe thấy ba cái tên mở đầu bằng cái gì mà “Tuyệt thế”, thật sự là đã bị Đường Diệm Vân phủ đầu một cái, song hắn mặc kệ, còn Tạ Tiểu Na nằm trong lòng vẫn đang run run, hắn vội đỡ Tạ Tiểu Na lên giường đắp chăn cho cô.
Đắp chăn cho Tạ Tiểu Na xong, Tiêu Thần đang chuẩn bị quay người lại nói:
- Chị Diệm...
Bất giác một tiếp “Bốp”, mặt đã bị một cái tát bất thình lình bay tới.
Khuôn mặt Đường Diệm Vân vẫn hằn vết nước mắt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Thần, lạnh lùng mắng:
- Không bằng đồ súc sinh!
Vốn dĩ thực lực Tiêu Thần có thể né một cái tát này, song hắn ngay từ đầu đâu có đề phòng Đường Diệm Vân, hơn nữa Đường Diệm Vân cũng sẽ không có ý định ra tay đánh chết hắn. Cái bạt tai mạnh này tát vào mặt Tiêu Thần thực sự là hơi đau, xem ra Đường Diệm Vân đã rất giận rồi. Nếu nhẹ tay một chút, thì cái tát lên bộ mặt dày của Tiêu Thần cũng chẳng bõ bèn gì.
Tiêu Thần hơi giận, ôm mặt, căm tức nhìn Đường Diệm Vân:
- Chị làm cái gì vậy, chị...
Trong lòng thầm kêu, hôm nay là cái ngày gì thế không biết! Ông đây lẽ ra đã được làm một giấc ngon lành mơ về mẹ vợ xinh đẹp Hà Nhã Phương rồi, đang chuẩn bị cùng với nàng có cử chỉ thân mật thì...
Kết quả là bị đập cửa uỳnh uỳnh làm tỉnh giấc, rồi bị Phùng Tiểu Phương gọi đến đây. Tưởng rằng chữa bệnh cho Tạ Tiểu Na coi như đã làm một chuyện tốt, phải biết rằng nếu không lôi con độc trùng ký sinh đó ra ngay thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nào ngờ lại tự đưa mình vào tình thế vạn kiếp bất phục, còn về việc tại sao lại rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục thì đến cả bản thân hắn cũng chẳng rõ nữa. Vừa mới chữa trị cho Tạ Tiểu Na xong thì đã bị Đường Diệm Vân nói một đống những lời lẽ chẳng ra đâu vào đâu, lại còn thưởng cho một cát tát nữa chứ.