Chẳng lẽ chị Tử Y muốn cùng ta làm chuyện đó ngay trên giường bệnh, việc này quả là điên khùng. Phải biết rằng mấy hôm trước nàng vừa bị thương chứ.
Nếu nàng thật sự cứ cố ép ta thì đành chấp nhận vậy. Nếu nàng chịu không nổi, ta sẽ làm nhẹ nhàng một chút. Nhận lúc hai người đang hoan lạc truyền cho nàng chút cầm long chân khí để hồi phục sức khỏe.
Chu Tử Y đưa ngón tay ngọc ấn mạnh vào trán Tiêu Thần mấy cái. Tại sao cậu ta lại cười hắc ám vậy, không phải đang nghĩ...
- Cái đồ tiểu quỷ háo sắc này! Đang nghĩ gì mà cười gian xảo thế!
...
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thần tỉnh dậy thấy Chu Tử Y vẫn đang say giấc trong vòng tay, Tiêu Thần không muốn đánh thức cô liền nằm cạnh bên cho cô tựa vào.
Hôm qua, hai người đã trò chuyện suốt đêm, Tiêu Thần đã kể về thân phận của hắn cho Chu Tử Y, cả việc hắn là một sát thủ cũng như toàn bộ sự việc về cái được gọi là môn thần Hoa Hạ. Đến việc bản thân đang luyện một loại công phu tu chân cũng thành thật nói, và cho cô biết lần trước hắn ra ngoài là vị có nhiệm vụ mật do nước Cộng Hòa giao phó. Điều khiến Tiêu Thần có chút bất ngờ là khi những việc mà hắn vừa nói với Chu Tử Y thì cô liền tin tưởng không chút hoài nghi. Có lẽ vì nhiều lần cùng Tiêu Thần trải qua bao việc đặc biệt đã khiến cô tin tưởng người mình yêu một cách quá mức.
Sức khỏe Chu Tử Y vẫn đang trong giai đoạn điều dưỡng, Tiêu Thần đương nhiên không thể cùng cô hoan lạc lúc này được, chỉ có thể ôm nàng suốt đêm, kể cho nàng nghe chuyện về bản thân mà thôi. Tiêu Thần cũng thẳng thắn với Chu Tử Y về chuyện của Cao Thi Nhu còn về mấy cô gái Tạ Tiểu Như, Hồ Tú, Tần Vận và Uổng Tiểu Kỳ tạm thời hắn vẫn giấu, cứ từng người từng người một đã để Chu Tử Y dần dần hiểu mình.
Sau khi nghe chuyện về Cao Thi Nhu, Chu Tử Y vẫn bình tĩnh không có phản ứng gì quá kích động.
Trên lý thuyết thì bản thân cô là cướp bạn trai của Cao Thi Nhu, hơn nữa hôm đó ở nhà Tiêu Thần chính cô đã chủ động hôn Tiêu Thần. Trước khi ở cùng Tiêu Thần, Tiêu Thần đã nói rõ hết về Cao Thu Nhu.
Xem ra bản thân vẫn có lỗi với Cao Thi Nhu, hơn nữa giờ đã biết Tiêu Thần là người tu chân gì đó, bản lĩnh vô cùng lợi hại, phụ nữ thích cậu ta tất nhiên không phải ít. Ngoài ra, tên mặt dày Tiêu Thần còn kể về những chuyện xấu hổ của mình, hắn nói là vì luyện công phu tu chân nên năng lực nhu cầu về vấn đề đó rất mãnh liệt. Nếu như chỉ có một người phụ nữ thì đáp ứng không nổi vì thế nên hắn tự cho phép bản thân làm vậy.
Tuy vẫn chưa lập tức chấp nhận mối quan hệ của Tiêu Thần và Cao Thi Nhu nhưng chí ít hiện giờ Chu Tử Y vẫn chưa có phản ứng gì. Còn đối với Tiêu Thần, việc này coi như đã tiến một bước lớn.
Vốn Chu Tử Y và Cao Thi Nhu chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, cho nên Tiêu Thần đã chủ động sắp xếp cho hai người gặp nhau. Từ sáng sớm Tiêu Thần đã gọi điện cho Cao Thi Nhu bảo đến đến bệnh viện coi như để hai người gặp mặt trước. Hiện giờ đang là ngày thứ hai trong ngày lễ Quốc Khánh.
Trong xã hội hiện đại mà muốn có quan niệm tình yêu hôn nhân truyền thống lập hậu cung thì quả là khó vô cùng nhưng vạn sự khởi đầu nan dù sao cũng đi được bước đầu rồi.
...
Từ buổi sáng, bên ngoài bệnh viện đã nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng, Tiêu Thần dìu Chu Tử Y ngồi bên cửa sổ nhìn pháo hoa huyễn lệ bay lên không trung.
Chu Tử Y mỉm cười nói với Tiêu Thần:
- Tiểu Thần, cậu nói đang tu chân cơ mà. Vậy có thể hái pháo hoa trên trời xuống đây không?
Tiêu Thần giật mình, lắc đầu cười khổ nói:
- Ha ha. Em đâu có lợi hại thế được, pháo hoa không dễ hái đâu!
Pháo hoa bay thấp nhất cũng mấy chục mét, trong khi ngoài kia lại là pháo hoa chúc mừng loại lớn bay cao tới hơn một trăm mét, thậm chí có cái bay cao tới hai trăm tám mươi mét. Tiêu Thần cho dù đã luyện tới tầng thứ bảy nhưng cũng chỉ nhảy cao tới hai chục mét, muốn bay tới pháo hoa cao trăm mét dường như là bất khả thi.
Câu này Chu Tử Y nói đương nhiên là chỉ muốn trêu Tiêu Thần. Tuy cô cũng xem qua mấy bộ tiểu thuyết tu chân trên mạng nhưng đối với cái thứ thần tiên này cũng không tin lắm.
Cô khẽ cười nói:
- Đùa cậu chút thôi! Làm sao bảo cậu hái pháo hoa được, trừ khi ngồi trực thăng thì may ra.
- Ngồi trực thăng?
Tiêu Thần trước mắt sáng lên, thấy pháo hoa nổ bên trên hai tòa nhà cao cách mười mấy mét, ý tưởng vừa xuất hiện liền quay sang bên mỉm cười nói với Chu Tử Y:
- Chị Tử Y này, chị ở đây đợi em, nhớ chú ý nhìn bên trên tòa nhà cao đó nhé. Em sẽ nâng pháo hoa cho mà xem.
Chu Tử Y một tay vội níu Tiêu Thần lại, giật mình hỏi:
- Cậu muốn làm gì thế?
Tiêu Thần nhẹ hôn lên đôi môi mọng đỏ của Chu Tử Y, rồi đi luôn:
- Hì hì! Chị Tử Y đợi nhìn em đấy. Em sẽ tỏ tình với chị giữa pháo hoa.
Chu Tử Y giữ chặt tay Tiêu Thần không buông:
- Đừng đi mà! Nguy hiểm lắm!
Tiêu Thần muốn làm vậy thật chứ? Tới giữa màn pháo hoa tỏ tình với mình, lãng mạn thật nhưng quá nguy hiểm, thực sự quá nguy hiểm. Màn tỏ tình này khiến người ta không thể tin nổi nữa.
Tiêu Thần vỗ vỗ tay cô, rồi nhẹ nhàng xoay người cô ôm lấy, nói:
- Không sao đâu, chị yên tâm đi! Em đã nói là làm.
- Chị ở đây đợi Em, em đi sẽ quay về ngay. Nếu Thi Nhu đến thì chị và cô ấy cùng xem nhé.
Chu Tử Y thấy Tiêu Thần kiên quyết, cô đành gật đầu:
- Ừ! Cẩn thận nhé.
Cô vừa xúc động, vừa phấn khởi, vừa hiếu kì lại vừa lo lắng, người đàn ông vì mình mà hái pháo hoa tỏ tình có lẽ là câu chuyện lãng mạn nhất trên thế giới. Nhưng cô lo, ngộ nhỡ chàng trai đó gặp chuyện gì không hay thì đúng là không thể chịu nổi.
Song Chu Tử Y chỉ là cô gái bình thường, cũng có sự ích kỷ, cô rất háo hức được xem màn tỏ tình này, muốn được cảm giác tình sâu ý đậm mà người yêu giành cho mình.
Tiêu Thần vốn không phải loại người hay bỏ trốn, thấy không ổn là lo cho tính mạng mình. Thế là hắn đi thử một phen.
...
Tiêu Thần đi ra khỏi bệnh viện tới trước một tòa nhà lớn cách khoảng ba chục mét đối diện đường cái của bệnh viện.
Tòa nhà này có tên gọi là tòa nhà Trường Hồng, có tổng cộng hơn ba mươi tầng, cao hơn một trăm ba mươi mét. Nó là tòa nhà cao nhất khu vực này. Hôm nay tại tòa nhà cũng tổ chức chúc mừng 5 năm khánh thành trùng với quốc khánh 60 năm lập ra nước Cộng Hòa, thế là một bữa tiệc pháo hoa diễn ra linh đình trước tòa nhà.
Phía trước tòa nhà lộ ra một khoảng đất trống lớn được vây bởi một sợi dây màu đỏ, ở giữa được xếp hàng trăm hàng pháo hoa cỡ lớn đủ các màu. Pháo hoa lần lượt từ trong hộp được bắt lên, hàng trăm người xung quay đều ngẩng lên chăm chú nhìn lên trời, cứ vậy nổ ra từng trận âm thanh vang dội.
Tiêu Thần cũng ngẩng lên nhìn bầu trời. Tòa nhà Trường Hồng cao hơn một trăm ba mươi mét, pháo pháo bắn từ dưới chân tòa nhà lên có một số sẽ nổ trên đỉnh tòa nhà.
Tiêu Thần tự nhắc bản thân, rồi lập tức vượt qua sợi dây đỏ vào trong:
- Ừm! Có thể mà, ta có thể làm được mà.