- A. Tiêu Thần. Giúp tôi lấy cái quần đùi. Tôi vào tắm quên không mang theo. - Để ở đâu? - Tôi để ở ngăn kéo thứ hai tủ quần áo. Đồ tơ tằm đấy. Nhanh lên một chút, tôi lạnh lắm rồi. - Làm gì mà rối lên thế. Đồ tơ tằm này đúng không? - Cậu làm gì mà lâu vậy. Nếu thích hôm nào tôi đưa cậu thử. - Thôi đi. Dù sao cũng chỉ là mảnh vải chữ T thôi, tôi cũng không đến mức biến thái vậy. **** Đây là đoạn hội thoại ngày thứ 3 kể từ khi Uông Tiểu Kỳ tới nhà Tiêu Thần sống nhờ. Đoạn hội thoại này quả thật có thể khiến người ta suy nghĩ đôi chút. Tiêu Thần cầm mảnh vải nhỏ trên tay tiến về phía phòng tắm, vốn muốn nhân cơ hội thực hiện hành vi nhìn trộm nhưng không ngờ bị dội nước thẳng mặt.
- Ha ha...Còn muốn chiếm tiện nghi của tôi. Ngửi nước tắm đi... Trong phòng tắm Uông Tiểu Kỳ đắc ý cười lớn, kế đó lập tức khóa trái cửa. Nhìn thoáng qua thân thể trong phòng thắm Tiêu Thần thật hối hận không làm cửa phòng bằng kính. Nếu đổi lại là loại này cô gái nhỏ kia sao có thể kiêu ngạo sai bảo mình. Ha ha...ngày mai phải gọi người đổi kính thủy tinh. - Người như sắt, cho tôi xem cũng không thèm. Tiêu Thần hừ giọng kế đó giả bộ ngồi điều hòa tại ghế salon trong phòng. Nhiệt độ tối nay khá cao, gã cởi áo vắt lên ghế trực tiếp bật lon Coca vừa lấy trong tủ lạnh vừa xem ti vi ra chiều thưởng thức cuộc sống. - Cậu thật sự không ngại hả? Không thấy có người đẹp ở đây? Dám cởi trần ngồi đó. Quấn khăn tắm Uông Tiểu Kỳ chậm rãi từ phòng tắm bước ra, cả người nàng tản ra mùi hương đễ chịu. Chiếc khăn tắm hơi ngắn chỉ che được nửa đùi lộ ra cặp giò đáng yêu khôn tả. Thân thể Tiêu Thần cao hơn nàng nhiều, trên dưới đều thấy hết nhất thời xuất hiện vài ý nghĩ tà ác. - A. Bóng đá nam dở vậy cậu còn muốn xem? Nhàm chán. Uông Tiểu Kỳ hừ hừ nói. Cô vừa đoạt điều khiển từ tay Tiêu Thần muốn chuyển kênh. - Biết vì sao tôi xem bọn họ đá không? Tiêu Thần bị Uông Tiểu Kỳ làm loạn một hồi lại nghĩ tới tác phong hung hãn của ba cô này lập tức tà hỏa vừa nổi lên triệt để tiêu tán. - Vì sao? Không phải cậu thích? Uông Tiểu Kỳ hỏi, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào cơ bụng Tiêu Thần, xem ra vị nữ giáo viên này có sở thích với cơ thể mãnh liệt. - Ha ha. Tôi rảnh rỗi mới bật tới kênh này thôi. Tiêu Thần đắc ý nói. Thấy Uông Tiểu Kỳ đang nhìn chằm chằm cơ bụng tám múi hoàn mỹ của mình, hắn dựng thẳng lưng khiến toàn bộ cơ bắp vùng bụng hiện ra rõ rệt.
- Chà. Tám múi cơ bụng này thật đẹp mắt. Uông Tiểu KỲ chậc chậc ca ngợi. Bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ xoa xoa bụng Tiêu Thần. - Được. Nhìn bàn tay mềm mại của Uông Tiểu Kỳ vuốt qua vùng bụng ban đầu Tiêu Thần vốn chỉ có ý định trêu chọc cô nàng bất quá lúc này tà hỏa trỗi dậy, xem chừng hắn không thể kìm nén được. - Xem cơ bụng hoàn mỹ như vậy tôi nhớ lại hồi còn học đại học giáo sư có nói một câu khiến tôi luôn ghi nhớ. Uông Tiểu Kỳ vỗ vỗ bụng Tiêu Thần nói. - Nói gì? Tiêu Thần hưởng thụ cảm giác sung sướng hỏi lại. - Giáp sư nói qua, nếu gặp cơ thể hoàn mỹ thật sự muốn giải phẫu ngay. Ài. Hiện tại tôi thấy được cơ thể hoàn mỹ cũng muốn giải phẫu một chút. À. Tiêu Thần. Cậu chờ một chút, trước đây tôi cũng mua một bộ dao giải phẫu...Chà không nhớ để đâu nữa. Uông Tiểu Kỳ vừa dứt lời vội chạy vào phòng, cũng không biết có phải đi tìm bộ dao thật không. - Kháo. Tà hỏa trỗi dậy trong lòng Tiêu Thần bị dập tắt không còn chút xíu, hắn vội vàng nhặt chiếc áo trốn vào phòng ngủ khóa chặt cửa. - Mẹ nó. Sớm biết vậy không để cô tiến vào cái nhà này. Ngày ngày để cô nhìn thấy thân thể này lại tơ tưởng muốn giải phẫu nó. Ngồi xếp bằng trên giường hắn thật sự hối hận khi để bà dì này ở lại. Mới đến ba ngày đã gà chó không yên.... *****
Buổi tối 9h Uông Tiểu Kỳ cùng Tiêu Thần chơi đùa gần hai tiếng mới ngưng lại. Tiêu Thần cũng phải có chút thời gian đọc sách, đã vào học tại Lục trung Lĩnh Hải hơn một tháng, thời gian thi cuối kỳ cũng chỉ còn hai tuần. Tuy rằng lớp 11 đại đa số học sinh không thiết tha với học tập nhưng Tiêu Thần vẫn hi vọng có thể đoạt thành tích tốt. Nhất là để bà xã Tần Vận thấy được biểu hiện của mình. Nàng bằng quan hệ đưa hắn vào học tại đây, nếu thành tích quá kém thật sự ảnh hưởng tới thể diện của nàng. Thứ hai cũng là biểu hiện với Đường Diễm Vân. Thứ ba, Cao Thi Nhu thanh danh tại trường khá lớn, người theo đuổi nhiều, nếu bản thân hắn thi kém xem chừng tiếng xấu đầy trường. Cuối cùng là vì bà mẹ vợ Hà Phương Nhã kia, thành tích học tập có thể chứng minh chút ít. Ngồi trước bàn học Tiêu Thần bắt đầu mở vài quyển sách giáo khoa chậm rãi nghiên cứu. - Đường tròn, hình nón, đường cong, phương trình trực tuyến, bình diện, hình học khối.... Mở ra vô số chuyên đề Tiêu Thần đơn giản liếc mắt nhìn qua, những tri thức này hắn nhớ khá rõ chỉ có đôi chút hắn chưa nắm chi tiết. Đang đọc sách chợt hắn bắt gặp một tờ giấy nhỏ được kẹp giữa trang sách, trên đó có vài dòng chữ rất đẹp viết bằng bút máy. - Chiều thứ 6 tại quảng trưởng thành Bắc Thiên Dương gặp mặt. Tôi có chuyện muốn nhờ bạn giúp. Cuối tờ giấy có ghi Lương Yến Yến. Lương Yến Yến, tiểu mỹ nhân này tìm hắn sao? Tiêu Thần cầm tờ giấy nhỏ vẻ mặt khó hiểu. Lương Yến Yến có ấn tượng không tệ trong suy nghĩ của hắn. Nhất là lần đó trước mặt Thành Hán Lâm cô nàng cùng Đường Diễm Vân bảo vệ trước mặt mình, tới nay hắn vẫn chưa quên. Mà ngày mai chính là thứ 6...