- Ngươi hận ta sao?
Tạ Đông phun ra một hơi, làn khói bị hút theo hướng điều hòa vẽ lên đường cong mơ hồ.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hận? Đừng nói tới hận, có lẽ cho tới bây giờ tôi chưa từng hận, cũng không có gì phải hận.
Từ nhỏ hắn không có cha mẹ dựa vào các thôn dân chất phác nuôi nấng, tuổi thơ hắn vô cùng thê thảm. Năm năm trước Ta Đông đi qua Tiêu gia thôn mang Tiêu Thần đi.
Từ khi rời khỏi đó Tiêu Thần đã không còn thuộc về chính mình nữa, hắn cùng mười bảy, mười tám đứa trẻ nữa huấn luyện cùng nhau. Nội dung huấn luyện vô cùng tàn khốc bởi thế tới bây giờ hắn không muốn nhớ lại. Hắn chỉ biết trong vòng năm năm nay hắn chấp hành đủ loại nhiệm vụ, từ giết người không quen cho tới giết đồng bọn từng huấn luyện cùng, thậm chí giết của trưởng thôn Tiêu gia thôn đã từng nuôi hắn.
- Ta biết tất cả là do ta bố trí nhưng ngươi cũng cần biết đây là những điều ngươi phải trải qua.
Tạ Đông bóp điếu thuốc trong tay, ánh mắt nghiêm túc.
- Ha ha. Giết bằng hữu, người thân đều là những điều buộc phải làm?
Tiêu Thần cười lạnh, khuôn mặt trở nên khó coi:
- Tôi chưa bao giờ cho rằng bản thân có thể máu lạnh đến thế. Nhưng chuyện này tôi thực sự đã làm, tự tay giết chết bọn họ, kễt liễu sinh mạng của họ. Ánh mắt trước khi chết của họ đến giờ tôi vẫn không quên được. Trong giấc mơ tôi thường thấy Tiểu Chu, lão Lưu trưởng thôn,...chẳng qua rất lạ bọn họ đều cười với tôi, đều nói bọn họ không hận tôi. Đây chỉ là ảo tưởng của tôi, sao bọn họ có thể không căm hận được?
Nghĩ tới những cơn ác mộng đó, nghĩ tới đôi tay dính đầy máu ánh mắt Tiêu Thần đỏ như máu, hai tay ôm đầu kêu lên thống khổ.
- Con. Là ta có lỗi, có lẽ ta không nên dẫn con vào con đường này. Có lẽ năm đó ta nên gửi con cho một gia đình bình thường. Gửi bọn họ chút tiền để bọn họ đối xử với con như đưa trẻ bình thường, có cha, có mẹ yêu thương, có gia đình ấp ám, không phải trải qua kinh nghiệm tanh máu. Ta xin lỗi con, con không nên hận bản thân mình, con nên hận ta.
Tạ Đông như một người cha ngổi xổm trước mặt Tiêu Thần đưa tay ôm hắn, vuốt nhẹ hai vai.
Có lẽ giờ phút này khoảng cách giữa hai người mới được kéo lại.
Sau nửa giờ im lặng, sau những giọt nước mắt những ký ức đau thương năm năm hóa thành vô số ác mộng trong đầu thiếu niên mười bảy tuổi mới phai nhạt dần.
- Tiểu Thần. Nói lại chi tiết cho cha về giấc mơ kia.
Tạ Đông quay lại chủ đề chính.
Tiêu Thần thản nhiên nói:
- Giấc mơ kia ông cũng rõ ràng. Hôm qua tôi lại mơ thấy lần nữa, đây đã là lần thứ một trăm.
- Con không nhớ lầm chứ?
Tạ Đông hỏi nghiêm túc.
Tiêu Thần lắc đầu, ngay sau đó thấy Tạ Đông thở dài hắn cau mày hỏi:
- Chẳng lẽ có gì không đúng?
- Xem ra chuyện mấy năm nay đến lúc ta phải cho con một lời giải thích.
Tạ Đông thở dài một hơi lại đốt thêm một điếu Tuyết Căn, vừa phun ra một làn khói lão bắt gặp ánh mắt kiên định của Tiêu Thần.
- Con theo ta đã năm năm. Hai năm đầu ta huấn luyện con giết người thế nào. Ba năm sau ta luôn cử con đi giết người. Đối với con mà nói đây là thống khổ cả đời không thể quên.
Tạ Đông hít sâu một hơi thuốc sau đó từ từ nhả ra nói tiếp:
- Nhưng năm năm đối với ta mà nói càng không muốn nhắc tới. Ta không muốn huấn luyện con đi giết người, cũng không muốn thấy con sợ hãi hay lạnh nhạt sau khi giết người. Trong suy nghĩ của ta, con mình ở độ tuổi này nên vui hưởng cuộc sống, sớm tối ôm cháu dạo bước qua những năm tháng cuối.
Tạ Đông chậm rãi bước trong phòng Hoa Hồng Máu, Tiêu Thần lẳng lặng nghe lão nói.
- Nhưng tất cả thay đổi vì một lời tiên đoán. Lời tiên đoán về sứ mệnh trăm năm của Tạ gia chúng ta.
Tạ Đông bước tới gần cửa sổ, từ vị trí này có thể thấy được thân thể đám nam thanh nữ tú phía dưới, khóe miệng lão chợt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
- Sứ mạng?
Tiêu Thần nói khẽ.
- Đúng. Là một truyền thuyết lâu đời mà chỉ truyền nhân Tạ gia chúng ta mới biết được.
Tạ Đông quay lưng về phía Tiêu Thần, ánh mắt tiếp tục nhìn đám người phía dưới nói:
- Gia chủ đời đầu Tạ gia trang chúng ta, Tạ Thiên đã từng kể về truyền thuyết đó, những đệ tử Tạ gia chúng ta vĩnh viễn không thể làm trái lời thề. Truyền thuyết nói rằng trong vũ trụ mênh mông tồn tại một vị thần linh cường đại. Cường đại tới độ có thể chống đỡ Thần Long Hoa Hạ chúng ta. Cũng bởi vì người đó đã từng tới Long vực tiêu diệt mấy trăm đầu Tà Long nên có được xưng hào, Đồ Long giả - Người giết rồng. Sau đó Đồ Long giả bởi một lần ăn nhầm " Mê Thất quả" nên bản tính thay đổi, lạm sát kẻ vô tội, đồ sát sinh linh. Các vị thần linh trong vụ trụ không thể không liên kết tiêu diệt Đồ Long giả. Ba ngàn vị thần linh cùng Đồ Long giả đại chiến trên trái đất khiến cả vũ trụ rung động. Kết quả Đồ Long giả không thể địch lại mà ngã xuống, bất quá ba ngàn vị thần linh cũng chết hơn nửa.
- Trận đại chiến mặc đó mặc dù Đồ Long giả đã chết nhưng thực lực chúng thần đại giảm, các chủng tộc tà ác nhân cơ hội bắt đầu công kích nhân loại vũ trụ...cho tới nay đã mười vạn năm. Đương nhiên với tu vi chúng ta hiện nay căn bản không thể biết được thời gian mười vạn năm dài bao lâu nhưng đối với sự cường đại của các thần linh thời gian đó chỉ như mấy năm của chúng ta tại trái đất, chớp mắt đã qua.
- Điều này thì liên quan gì tới giấc mơ cũng như việc ông huấn luyện tôi?
Tiêu Thần vừa rồi nghe Tạ Đông kể chuyện căn bản không tin có thần linh, cũng không tin ai đó có thể sống mười vạn năm mà không chết, trừ khi là không khí.
- Mi gấp gì? Từ từ nghe hết đi.
Tạ Đông xoay người lại nhìn Tiêu Thần cười nói:
- Khi đó bất luận là nhân loại vũ trụ hay các chủng tộc tà ác trong vũ trụ đều có vô số tồn tại cường đại. Thần linh cường đại tới độ giết không chết mà chỉ rơi vào trạng thái ngủ say, thời điểm thần thức không tồn tại mới chân chính được coi là tử vong. Thực lực thần linh vô cùng cường đại, chỉ cần thần thức còn tồn tại bọn họ tùy thời có thể thức tỉnh, dần lấy lại tư cách thần linh. Mà sứ mạng Tạ gia chúng ta chính là tìm ra thần thức yếu ớt của Đồ Long giả, trợ giúp người đó trở thành thần linh, luyện hóa " Mê Thất quả" khôi phục chân linh Đồ Long giả.
- Ha ha. Nghe rất hay. Nếu viết thành sách có thể bán rất chạy.
Tiêu Thần nghe đến đó không khỏi nở nụ cười.
- Tiểu Thần.
Tạ Đông bất mãn hô một câu, theo sau bước tới gần Tiêu Thần giọng nghiêm túc hỏi:
- Tạ gia chủ đời đầu Tạ Thiên đã từng tiên đoán, thần thức Đồ Long giả sẽ ẩn náu trên thân thể một thiếu niên, thêm nữa thiếu niên này sẽ rất nhiều lần nằm mơ.
- Rầm...
Tiêu Thần cảm thấy đại não mình trống rỗng, bản thân hắn là Đồ Long giả, một Đồ Long giả đại chiến ba ngàn vị thần linh?
- Mi không cần kích động bởi mười vạn năm qua Tạ gia chúng ta đã tìm thấy không ít thiếu niên có giấc mơ như vậy.
Tạ Đông có chút hưng phấn nói:
- Nhưng người chúng ta tìm có nhiều giấc mơ nhất lại là ngươi.
Tiêu Thần cúi đầu, bộ dạng không còn chút gì vui vẻ. Trong suy nghĩ của hắn, bản thân là một sát thủ bị toàn thế giới truy nã đã là việc vô cùng khó tin, không nghĩ còn một thế giới cực đoan hơn đang chờ hắn. Bất quá hắn bật cười bởi quả thật hắn không tin tưởng vào câu chuyện này, câu chuyện của một người già đáng tin sao?
- Đkm...
Tiêu Thần ngẩng đầu, muốn cười mắng vài câu nhưng hắn lập tức kinh hãi bởi trong phòng lúc này Tạ Đông đã biến mất, thêm vào đó là sự xuất hiện của một con rồng nhỏ màu vàng. Hắn cố gắng nghĩ đây chỉ là hình ảnh một bộ phim nhưng con rồng nhỏ màu vàng này giống Tạ Đông như đúc.
- Ngươi. Ngươi thật sự là lão già kia?
Tiêu Thần bối rối đứng lên, hắn có cảm giác đầu óc không đủ dùng.
- Ha ha. Không là ta thì còn có thể là ai?
Tạ Động sau khi hóa thành Kim Long mở miệng nói chuyện. Từ mũi rồng vàng phun ra từng hơi thở khiến đồ vật trên bàn bị thổi tung, Tiêu Thần cũng bị luồng khí này thổi dính trên vách tường.
- Phì. Còn không mau dừng lại. Dây lưng của ta bị đứt rồi, thổi nữa quần cũng tụt hết.
Tiêu Thần mắng một cách chật vật.
- Rầm.
Lập tức Tiêu Thần được như ý ngã thẳng xuống đất, dưới uy áp cường đại căn bản hắn không thể động đậy khiến hơi thở dồn đập như trâu. Kim Long hóa thành hình dạng Tạ Đông đi tới đỡ Tiêu Thần, khẽ nói:
- Mấy năm nay ta vẫn coi mi là con, không quản mi có phải là người thần thức Đồ Long giả gửi gắm không ta vẫn con ngươi như con ruột. Sở dĩ ta muốn mi đi giết người bởi muốn thức tỉnh dòng máu Đồ Long giả cần khơi gợi huyết tính. Ta cũng muốn nói với mi hai chuyện. Chuyện thứ nhất, năm đó cùng huấn luyện với ngươi có mười bảy dứa trẻ khác, bọn chúng toàn bộ là ý niệm của trưởng lão Tạ gia biến hóa thành, không phải người thật. Hơn nữa tư tưởng của chúng được các trưởng lão khống chế. Chuyện thứ hai, Lưu trưởng thôn chuẩn bị đem mi cho bọn buôn bán nội tạng người nên ta mới để mi giết lão. Mỗi lần ta để mi giết người đều là lũ cùng hung cực ác, kẻ nào cũng tội lỗi đầy mình.
- Hả?
Tiêu Thần ngồi ngây ngốc trên đất, hắn và động bọn ra sống vào chết kia chỉ là ý niệm của những vị trưởng lão sao? Còn Lưu trưởng thôn luôn ân cần với hắn lại muốn bắt mình đi bán cho đám buôn nội tạng người?
- Ta biết nhất thời mi khó có thể chấp nhận nhưng đây đều là sự thật. Đúng là các trưởng lão dùng ý niệm biến hóa thành đồng bạn mới kích thích được huyết tính của mi. Giấc mộng kia đã lặp lại trăm lần cũng đến lúc ta nên rời đi một thời gian.
Tạ Đông tới gần Tiêu Thần khẽ nắm tay hắn, nhỏ giọng:
- Mi không nên suy nghĩ chuyện cũ. Trong đó có rất nhiều chuyện Tạ gia ta sắp xếp. Mi cố gắng sống tốt, có lẽ những năm sau này mi sẽ không còn yên bình hưởng thụ cuộc sống nữa bởi trên vai ngươi là trách nhiệm lớn hơn nhiều. Ta sẽ giao cho ngươi hai vật, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Tạ Đông đặt tay lên trán Tiêu Thần, theo đó ngâm nga một đoạn chú ngữ. Hai luồng ánh sáng vàng bắn thẳng vào trán khiến Tiêu Thần lập tức ngất đi. Tạ Đông hài lòng đặt hắn trên sa lông, sau khi chăm chú nhìn một lát khóe miệng lão xuất hiện nụ cười đắc ý, cuối cùng cả thân thể biến mất trong không khí.
Duyên tới duyên đi, là duyên cuối cùng sẽ gặp lại...