Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 232: Tạ Tiêu Như


- Uhm, tôi là người của Lĩnh Hải, lần này về Bắc Kinh chơi. Chị hình như là người bản địa, nếu không ngại thì giới thiệu cho tôi chỗ nào đi chơi đi.
 Tiêu Thần cười cười trả lời.
 Đối với nhân viên phục vụ xinh đẹp như này, ấn tượng của hắn cũng không tệ lắm, dù sao Đỗ Tiểu Quyên phỏng chừng cũng phải gần nửa tiếng nữa mới đến được đây, trước tiên cứ ngồi tán phét với cô này để giết thời gian cũng là một lựa chọn không tồi.
 - Chú em à, chú hỏi đúng người rồi đấy, chị chính là người bản địa của Bắc Kinh này, chuyện gì chị cũng biết rất rõ.
 Người phụ nữ này vui vẻ cười, cũng ngồi gần lại Tiêu Thần, hai người yên vị ngồi trên ghế sofa nói chuyện.
 Nữ nhân viên phục vụ đó tên Tạ Tiểu Như, là người bản địa Bắc kinh này, ở khu Triều Dương. Tạ Tiểu Như quả thực không có bốc phét, cô rất hiểu về bản địa Bắc Kinh này, một mực kéo Tiêu Thần đi từng danh lam thắng cảnh như Cố Cung, Thiên Đàn, ngõ nhỏ, giếng Vương Phủ, nói từ phố ăn vặt, khiến kiến thức của Tiêu Thần về Bắc Kinh trong một khoảng thời gian ngắn đã tăng lên rất nhiều.
 Có Tạ Tiểu Như bầu bạn, thời gian trôi đi thật nhanh, nửa tiếng sau, Đỗ Tiểu Quyên đã chạy tới đại sảnh của khách sạn, thấy Tiêu Thần đang ngồi ba hoa bốc phét với một cô gái xinh đẹp trên ghế sofa, nhíu nhíu mày đi tới.
 - Chị Tiểu Quyên, chị đã đến rồi?

 Tiêu Thần vừa mới ngẩng đầu, thì phát hiện ra Tiểu Quyên đã đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi, mặc dù cô là cấp dưới, nhưng cũng phải có lễ phép với cấp dưới mới được, nhất là cô gái xinh đẹp như này.
 - Anh Tiêu, chào anh.
 Đỗ Tiểu Quyên cũng có chút chán ghét với Tiêu Thần, hôm nay cô mặc một cái áo da màu đen, khiến cho những đường cong nổi bật của cô hiện hết ra ngoài.
 Tạ Tiểu Như cũng đứng dậy, thấy đối diện là một người con gái xinh đẹp đang đến, hơn nữa lại có chút khách khí với Tiêu Thần, trong lòng lại càng tò mò về lai lịch của anh chàng đẹp trai này, chỉ thấy Đỗ Tiểu Quyên cầm một chiếc thẻ ngân hàng màu bạc và một phong bì dầy cộm, đưa cho Tiêu Thần nói:
 - Đây là đồ của anh.
 - Được, làm phiền cô rồi.
 Ngữ khí của Tiêu Thần cũng trở nên đặc biệt, khuôn mặt mình nhiệt tình biểu cảm, còn cô Đỗ Tiểu Quyên này thì không có được ưa mình lắm, lạnh lùng, điều này khiến cho Tiêu Thần không thoải mái.
 Tiêu Thần sau khi nhận được tấm thẻ và phong bì kia, thì ngồi cân nhắc một chút giá trị phong bì này, chắc hẳn cũng khoảng hơn ba mươi nghìn tệ tiền mặt, còn tấm thẻ này thì hắn e rằng cũng không dưới con số ba trăm nghìn tệ, nói với Đỗ Tiểu Quyên:
 - Nhưng thứ này phiền cô ghi lại nhé, đến lúc báo cho Khỉ Ốm biết, đợi sau khi trở về Lĩnh Hải, tôi sẽ đưa lại cho cô.
 - Được.
 Chẳng biết tại sao, nghe giọng điệu của Tiêu Thần, Đỗ Tiểu Quyên trong lòng lại có chút khác thường, nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà lại lanh lợi hỏi:
 - Không biết anh Tiêu Thần còn giao phó gì không?
 - Không, cô về trước đi.
 Tiêu Thần khua khua tay, cũng không muốn nhìn cô gái xinh đẹp, lại đối xử lạnh nhạt với mình nữa.
 - Được, anh bảo trọng nhé!

 Đỗ Tiểu Quyên cúi đầu chào, sao đó thì đi ra khỏi khách sạn.
 Thấy Đỗ Tiểu Quyên rời đi rồi, Tạ Tiểu Như mới xen vào nói, mắt liếc nhìn phong bì và tấm thẻ trong tay Tiêu Thần, đương nhiên biết, đây chắc hẳn là tiền.
 - Chú em, vừa rồi cô gái xinh đẹp kia là thư ký của chú à.
 Tiêu Thần tự giễu cười nói:
 - Người ta đâu có chịu làm thư ký của tôi! Tầm mắt cao, tôi cũng không dám thuê cô ấy làm thư ký.
 Cái nghề thư ký này, rất dễ khiến đàn ông có suy nghĩ kỳ quái, Tiêu Thần nhớ lại câu nói kinh điển trên mạng.
 “Có việc thư ký làm, không có việc thì làm vợ bé.”
 Cho nên hắn vẫn cho rằng, nếu như mình sau này muốn thực nghiệp mà nói, nếu như muốn thuê một thư ký thật, thì chắn chắn là cần phải tìm loại người đi theo bên mình, như vậy mình cũng có thể thoải mái hơn chút, hơn nữa còn đi công tác, ở trong khách sạn khi nửa đêm này, còn có thể cùng thư ký làm cái này cái kia…
 Rất hiển nhiên, Đỗ Tiểu Quyên không thích hợp làm thư ký, người con gái này trước giờ vẫn không thích Tiêu Thần cho lắm, cho rằng bên trong con người Tiêu Thần kia là một người đàn ông trăng hoa. Lần trước nhìn thấy hắn và một người đàn ông khác là Uông Hoa, tranh giành Tiểu Kỳ trong quán cà phê, lần này thì chưa được lâu, lại nhìn thấy Tiêu Thần bắt chuyện với lễ tân của khách sạn, cô liền vội ngộ nhận Tiêu Thần là con người trăng hoa, thậm chí còn không bằng ông chủ Khỉ Ốm kia của mình.
 - Tôi thấy chắc cũng không phải, không chừng người ta còn thích anh đấy, chỉ có điều nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh anh, nên không thích mà thôi.
 Tạ Tiểu Như lại có chút u oán, ngữ điệu lại trở nên ghen tị.
 - Chị gái tốt ơi, chị cũng đừng mỉa mai tôi nữa, ý tứ của cô kia với tôi, tôibiết rõ, cô ta vừa nhìn là không ưa tôi rồi, chỉ là vì tôi là bạn của ông chủ cô ấy nên mới khách sáo với tôi như vậy. Nếu không, nói không chừng đã mắng xé họng tôi rồi.
 Tiêu Thần nói.
 Đỗ Tiểu Quyên là người con gái có gia thế tốt, bình thường vì Khỉ Ốm làm tình báo ở Bắc Kinh, thu nhập chắc chắn cũng không thấp, hơn nữa bộ dạng cũng chỉnh tề gọn gàng, xinh đẹp, làm sao lại có thể để ý đến loại người như Tiêu Thần, ít nhất trước khi Tiêu Thần thể hiện thực lực của mình, cô cũng không nhìn thẳng vào mặt Tiêu Thần rồi.
 - Chú em à, chú đừng hạ thấp bản thân mình như vậy! Chị thấy chú rất tốt, lại đẹp trai nữa, phong độ, gia thế chắc là cũng không kém cạnh gì, làm gì phải để ý đến cách nhìn của cô ta! Tôi cũng không chấp nhặt với cô ta, có gì tài giỏi chứ, chẳng phải cũng là một thân xác thối tha sao, cứ như ngồi chém gió tự kỷ! Xì, ai thèm!
 Tạ Tiểu Như liên thuyên, vừa nãy thái độ của Đỗ Tiểu Quyên với Tiêu Thần khiến cô không được thoải mái, làm gì có loại nhân viên nào lại dám đối với ông chủ như vậy, đó cũng chỉ là ỷ mình xinh đẹp, nếu mình là chủ thì sớm đã tống cô ta đi rồi.

 Hơn nữa, Tạ Tiểu Như mình cũng không phải là không xinh đẹp, cũng không kém cạnh gì so với cô ta, tổng thể tố chất thì cô ta cũng không bằng mình được!
 Nghe thấy Tạ Tiểu Như tức xì khói bình phẩm con người Đỗ Tiểu Quyên, Tiêu Thần cảm giác cũng có chút vui vẻ, cũng bị điệu bộ đáng yêu của Tạ Tiểu Như làm cho tinh thần vui lên được chút, liếc nhìn đồng hồ của khách sạn, đã là mười rưỡi rồi, Tiêu Thần đứng dậy, nói với Tạ Tiểu Như:
 - Đúng, Tiểu Như chị nói rất đúng, chúng ta cũng không cần chấp với người con gái đó.
 - Tiểu Như, hôm nay cám ơn chị, giúp tôi đặt một phòng đi, tối nay tôi sẽ ở lại đây.
 Tiêu Thần cười nói, cũng không muốn đến khách sạn khác, liền định ở lại khách sạn này luôn.
 - Tối nay anh ở lại khách sạn chúng tôi sao?
 Tạ Tiểu Như vừa nghe thấy, kinh ngạc thốt lên, cái đầu cô đơ ra một chút, không biết đang nghĩ cái quỷ quái gì, nhưng sắc mặt cô thì lại có chút đỏ ửng lên, dường như đang xung đột gì đó.
 - Uhm, tối nay tôi ở đây, nếu tối nay chị Tạ Tiểu Như ở đây trực ban nhàm chán, có thể đến phòng tôi ngồi chút.
 Lời này của Tiêu Thần quả thực không có ý gì khác, chỉ làm cảm thấy cô này rất am hiểu về Bắc Kinh, buổi tối tiện thể nghe ngóng một chút tình hình Long Đằng sơn trang.
 - Người ta là lễ tân, không thể bừa bãi đến phòng của khách được.
 Tạ Tiểu Như vừa nghe thấy Tiêu Thần nói vậy, sắc mặt ửng đỏ, dậm chân mấy cái, hai tay đan vào nhau trước ngực.vẽ mấy vòng tròn