- Trước tiên nói về tin tức xấu đi.
Tiêu Thần nhấp một hớp cà phê. Hắn luôn thích đắng trước ngọt sau.
- Được.
Đỗ Tiểu Quyên gật đầu nói.
- Tin tức xấu là, Tham Lang và Hoa Hồng đã bị Vương Thiết Lâm bắt được. Hơn nữa đã bị nhốt lại.
- Cái gì!
Tiêu Thần run lên vài giây. Hắn lẩm bẩm nói.
- Tham Lang đáng chết. Đúng là tự mình tới cửa chịu chết!
Nếu Xà Vương tạp có thể đến khu rừng rậm nguyên thủy kia để tìm mình, vậy khẳng định Vương Thiết Lâm đã sớm biết vị trí của Tham Lang và Hoa Hồng. Bắt hai người này đối với Vương Thiết Lâm mà nói, là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tiêu Thần đã sớm nghĩ đến kết quả này, nhưng hắn không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Hoa Hồng Ngân Ti và Tham Lang đều có thực lực không tầm thường và một vài thủ đoạn sát thủ. Trong vòng chưa tới ba ngày đã bị bắt. Tốc độ này đúng là có hơi nhanh. Tuy nhiên liên tưởng đến tâm tính một lòng muốn chết của Tham Lang, cũng không phải là chuyện kỳ quái.
- Tin tức tốt thì sao?
Tiêu Thần không xúc động quá lâu. Hắn hỏi tiếp.
Đỗ Tiểu Quyên liếc nhìn gã bảnh bao phía đối diện một cái. Từ trên mặt hắn cũng không thể nhìn ra được tâm tình hắn thế nào. Thật bình tĩnh giống như một mặt hồ mùa thu vậy.
- Tin tức tốt là, sau ba ngày nữa Vương Thiết Lâm sẽ tới Long Đằng Sơn Trang ở trên núi Long Đằng ngoại ô phía tây thành phố Bắc Kinh để tham gia một buổi gặp gỡ của đám trùm buôn thuốc phiệm!
Đỗ Tiểu Quyên nói.
- Cuộc gặp mặt của trùm buôn thuốc phiện?
Tiêu Thần nhếch miệng nở nụ cười.
- Ha ha, nhóm súc sinh này đúng là lớn mật. Không ngờ đám trùm buôn thuốc phiện dám tụ tập dưới chân thiên tử!
- Còn chưa hết.
Đỗ Tiểu Quyên bĩu môi, nói.
- Dựa vào tin tức lão đại cho tôi biết, lần này đám hộ tống Vương Thiết Lâm cùng đi tới Long Đằng Sơn Trang, còn có Xà Hoàng Truyền Văn Trung. Mặt khác Tham Lang và Hoa Hồng Ngân Ti cũng bị dẫn theo tới đó. Người tuyến bên kia báo lại, Tham Lang và Hoa Hồng Ngân Ti vẫn không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ bị bắt giam thôi.
- Cuộc gặp mặt của trùm buôn thuốc phiện lần này, là do Long Đằng Động - chủ nhân Long Đằng Sơn Trang tổ chức. Người này là một trùm buôn thuốc phiện lớn của Nước cộng hòa. Ngoài sáng, tên tuổi của hắn tuy không bằng Thiết Lâm, nhưng mạng lưới tổ chức buôn lậu thuốc phiện của ông ta còn chặt chẽ hơn Vương Thiết Lâm. Những tay buôn bán ma túy dưới tay ông ta đã trải rộng toàn cầu. Đó là một tên trùm buôn thuốc phiện còn khủng bố hơn cả Vương Thiết Lâm.
Đỗ Tiểu Quyên bổ sung.
- Long Đằng?
Tiêu Thần nghi ngờ nói.
- Làm sao còn có cái tên kỳ cục như thế?
Đúng vậy. Nghe tên, thật ra tương đối truyền thống, hơn nữa lại là một cái tên khá Trung Quốc, nhưng lại một tên trùm buôn thuốc phiện quốc tế hại vô số người.
- Ha ha, Long Đằng không chỉ là trùm buôn thuốc phiện quốc tế. Ngoài mặt, ông ta vẫn là một ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Bắc Kinh Nước cộng hòa, còn là một giáo sư khoa hóa học của một trường đại học nổi tiếng tại thành phố Bắc Kinh. Hiện tại, tin tức liên quan với chuyện Long Đằng là một trùm buôn thuốc phiện lớn vẫn chưa bị công bố. Chính phủ cũng chưa nắm được đầu mối trực tiếp việc hắn tham dự tổ chức buôn lậu thuốc phiện. Nhưng từ một vài tin tức ngoài lề, có thể phán đoán lai lịch lớn của ông ta. Còn nữa, lần này ông ta đầu mặt tổ chức cuộc gặp mặt của trùm buôn thuốc phiện lần này, đã là chứng cứ trực tiếp nhất.
Đỗ Tiểu Quyên cười nói.
- Người nào cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là loại súc sinh cầm thú đội lốt người!
Tiêu Thần thở dài nói.
Cướp của, giết người, những kẻ phạm tội này có thể dễ dàng ngăn chặn. Trực tiếp báo cảnh sát đi bắt giam lại hoặc bắn chết là được. Nhưng những con sói đội lốt cừu này, lại là sâu mọt sâu bên trong Nước cộng hòa. Mỗi ngày đều ăn, gặm những người tuổi trẻ của nước cộng hòa.
- Tiêu tiên sinh, anh nhận xét rất đúng.
Đỗ Tiểu Quyên khen một câu, lập tức hỏi.
- Không biết tiếp theo Tiêu tiên sinh dự định làm thế nào?
Tiêu Thần lặng đi vài giây. Sau đó hắn giương mắt nhìn Đỗ Tiểu Quyên một chút cười nói:
- Thuê phòng, ngủ, đánh pháo!
- A.
Đỗ Tiểu Quyên lúng túng cười nói.
- Ha ha, Tiêu tiên sinh thật biết cách thưởng thức.
- Buổi tối như vậy, không lựa chọn sáng tạo nhân loại, thật sự sẽ rất đáng tiếc!
Tiêu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ than thở một chút.
- Ừm, tôi đã thu xếp khách sạn cho anh xong. Chính là khách sạn Huy Hoàng phía trước. Phòng số 818. Đây là chìa khoá phòng.
Đỗ Tiểu Quyên móc ra một chiếc chìa khoá nhỏ. Mặt trái của chìa khoá còn có khắc mấy chữ nhỏ màu vàng, khách sạn Huy Hoàng.
- Mặt khác, tại bãi đậu xe trong quán cà phê, có một chiếc Audi R8 màu bạc chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh. Biển số xe là 199815. Đây là chìa khoá xe.
Đỗ Tiểu Quyên lại móc ra một chiếc chìa khóa màu bạc. Cô đẩy hai chiếc chìa khoá đến trước mặt Tiêu Thần.
- Ha ha, Tiểu Quyên, cô đúng là người có tiền!
Tiêu Thần cầm lấy chìa khoá bỏ vào trong túi, sau đó chặc lưỡi nói.
- Audi R8, cũng phải 2, 3 triệu!
Trên mặt Tiêu Thần lộ ra một nụ cười nhìn Đỗ Tiểu Quyên. Cô không bỏ kính râm xuống, che đi gần một nửa khuôn mặt của cô. Tiêu Thần cũng không thể nhìn rõ được mặt cô. Hắn thầm nghĩ.
“Không phải cô gái này do Khỉ ốm bao chứ? Một thuộc hạ của Khỉ ốm, tiện tay đã có thể lấy ra một chiếc xe mấy triệu. Tên súc sinh Khỉ ốm kia không hào phóng như vậy đâu!”
- 2 triệu 650 ngàn!
Đỗ Tiểu Quyên đáp. Nhiệm vụ được giao, cô đã hoàn thành. Nhìn cái hộp giấy rách dưới chân mình, nàng thật sự không có ý nghĩ ở lại cùng anh chàng tuấn tú này nữa. Cô lập tức nói với Tiêu Thần.
- Tiêu tiên sinh, không biết anh còn cần gì khác nữa không? Nếu như không có, ta đi về trước. Bên ông chủ còn có một nhiệm vụ muốn ta đi thăm dò.
- Không. . . À, cô chờ một chút.
Tiêu Thần đang muốn phất tay gọi Đỗ Tiểu Quyên đang rời đi, trong quán cà phê lại có một nam một nữ đi vào. Vóc dáng của cô gái không cao lắm, khoảng 1 mét 63, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, chân một đôi giày cao gót, vẻ mặt hạnh phúc kéo một thanh niên đẹp trai đi tới.
- Tiểu Kỳ?
Sắc mặt Tiêu Thần lập tức ngưng trọng. Cô gái kia chính là Uông Tiểu Kỳ. Tiêu Thần không nhận ra người thanh niên đẹp trai kia. Anh ta cao khoảng một mét tám, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Trên mặt mang theo nụ cười, kéo Uông Tiểu Kỳ tiến vào quán cà phê. Hai người vừa vặn ngồi ở sau lưng Tiêu Thần và Đỗ Tiểu Quyên.
- Tiêu tiên sinh, anh còn cần gì nữa sao?
Đỗ Tiểu Quyên sắp đi, nghe Tiêu Thần gọi như thế, có chút mất hứng hỏi.
- Xuỵt!
Tiêu Thần đưa ngón tay ra chắn trên miệng mình, ra hiệu Đỗ Tiểu Quyên khoan hãy nói chuyện. Trong lồng ngực có một cảm giác khó chịu đã lẻn đến yết hầu!
- Tiểu Kỳ, em uống gì không?
Sau khi Uông Tiểu Kỳ và người thanh niên kia ngồi xuống, người thanh niên lên tiếng hỏi Uông Tiểu Kỳ.
A, cách xưng hô đúng là rất thân thiết! Hay cho Uông Tiểu Kỳ nhà cô. Cô dám đùa với tôi sao?
Tiêu Thần nghe được liền nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt vào nhau, tới mức những ngón tay kêu lên răng rắc. Bắp thịt trên cánh tay không ngừng run rẩy.
- Ha ha, hôm nay là em mời anh. Hẳn là em hỏi anh mới đúng.
Uông Tiểu Kỳ cười nói.
- Tiểu Kỳ em quá khách khí. Giữa chúng ta còn cần phải khách khí như vậy làm cái gì!
Người thanh niên vui mừng cười lớn, vẫn không xem Uông Tiểu Kỳ là người ngoài.