Mấy con sói này rất xui xẻo, vốn tưởng rằng có thể ăn một bữa no nê, không ngờ lại bị người khác ăn thịt. Tiêu Thần coi như còn hiền hậu, hắn chỉ giết một con sói già nhất trong đàn, còn cho bầy sói kéo dài hương hỏa.
Bầy sói bình thường sống trong rừng rậm nguyên thủy phải dựa vào vị trí khoanh vùng, ở trong này xuất hiện một bầy sói chứng tỏ nơi đây cách rừng rậm vẫn có một đoạn, sau khi Tiêu Thần tìm một chỗ nướng một cái đùi sói ăn no nê một bữa cũng đã tám giờ tối rồi. Tiêu Thần cũng không tính thừa dịp ban đêm chạy trốn, hắn muốn mình nghỉ ngơi tốt, hắn tìm được một gốc cây đại thụ, trèo lên và bắt đầu ngủ.
Trong đêm khuya, đi lại trong rừng rậm nguyên thủy đầy mãnh thú là vô cùng nguy hiểm đấy, cùng với việc mò mẫm chạy đi, trèo lên cây ngủ một giấc vẫn là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Cho dù trong lòng đang lo lắng Tham Lang và Hoa Hồng Ngân Ti, tuy nhiên hiện tại Tiêu Thần cũng không làm được việc gì khác, chỉ có thể bảo tồn thể lực của mình, mau chóng rời khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này, sau đó khẩn trương tìm được Tham Lang, ngăn lại hành vi tự sát của y. Tiêu Thần nghĩ rất thoáng, hắn dùng tấm da sói vừa mới lột trải trên thân cây, cả người nằm lên đó, không đến năm phút đồng hồ sau, hắn đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
“ Vù vù. “ Lúc đêm khuya, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Tiêu Thần lập tức thức giấc, cảnh giác nhìn xung quanh cây đại thụ một chút.
Tiêu Thần lựa chọn cây to này, quanh thân cây cối tươi tốt, theo lý mà nói, nửa đêm không có khả năng nổi lên gió mạnh, nếu không phải thiên nhiên, thì là do con người làm ra đấy, quả nhiên, Tiêu Thần nhìn bốn phía cây đại thụ, chỉ thấy những đôi mắt lóe lên ánh sáng màu lục, đang đi về phía cây đại thụ mà hắn đang ngủ.
“ NGAO...OOO “
“ NGAO...OOO “
. . . Mấy trăm con sói hung hãn, trong ngoài phân thành nhiều vòng vây quanh gốc cây này, chúng nó phối hợp rất sắc bén, lúc chúng đuổi tới nơi này, không có một con Sói nào hú ra tiếng, đợi cho đến khi vây quanh Tiêu Thần xong, mới rống lên thị uy, đúng là một bầy sói có trí tuệ cao.
Dựa vào ánh trăng màu bạc chiếu tới, nhìn mấy trăm con sói ngân ti dưới gốc cây lúc nãy, Tiêu Thần cũng không lo lắng, xem ra vừa rồi chính hắn đã mềm lòng, nếu nhổ cỏ tận gốc, cũng sẽ không đưa tới phiền toái như bây giờ.
- Đúng là một đám sinh súc! Bố buông tha các ngươi, các ngươi vẫn không biết sống chết!
Tiêu Thần rất tức giận, sớm biết như vậy đã giết nốt bảy con sói còn lại rồi, bây giờ đã chọc vào hang sói rồi.
“ NGAO! “ Một tiếng to thét dài, bầy sói đều dừng gào rú, một con sói cao lớn hơn rất nhiều so với những con sói khác đã bước ra.
Đây chắc là Lang Vương rồi, Lang Vương chiều dài gần hai mét, cao cũng hơn một mét, hình thể gần gấp hai lần so với con sói trưởng thành bình thường, một tiếng thét dài cũng vang dội hơn so với những con Sói khác.
Lang Vương đứng ở dưới gốc cây đại thụ, ngóc đầu lên, lộ ra hàm răng nanh sắc bén nhìn Tiêu Thần trên cây, trong con ngươi màu lục lóe lên sát ý hung ác. Sói là một loại rất kỳ quái, khi tranh đoạt quyền thống trị, chúng sẽ dùng răng xé rách yết hầu của đồng bọn, để giành được địa vị cao nhất ở trong đàn, nhưng khi đồng bọn bị chủng tộc khác giết hại, chúng sẽ đoàn kết tất cả lực lượng, tiến hành trả thù.
“ NGAO! “
Lang Vương hướng về Tiêu Thần phía trên cây thị uy, dường như đang nói, nếu ngươi không xuống, lão Lang tôi sẽ đi lên!
- Mày cút đi mới đúng!
Tiêu Thần không để mình bị mắc lừa, nắm một cành cây khô, hướng Lang Vương ném tới!
Lực ném của Tiêu Thần rất lớn, tốc độ đương nhiên cũng cực nhanh rồi, tốc độ né tránh của Lang Vương cũng không chậm, nó thoải mái tránh về một bên, tránh được cành cây khô, đồng thời rống lên mấy tiếng với Tiêu Thần ở trên đại thụ.
“ NGAO...OOO! “
“ NGAO...OOO! “
“ NGAO...OOO! “
Lang Vương bị con người coi thường, tất cả Sói đều phẫn nộ, đều hướng Tiêu Thần rống giận, bầy sói cũng xích lại thêm vài phần tới gần cây đại thụ, tất cả đàn Sói hận không thể đem Tiêu Thần xé nát, gặm xương cốt của hắn.
Ha, không ngờ không xem chúa sói chúng ta ra gì hết, người này quả thực là không biết sống chết rồi!
Đàn sói đều chen đến dưới gốc đại thụ, đáng tiếc bên ngoài cây đại thụ này bám rất nhiều rêu xanh khá trơn, cho dù móng vuốt Sói sắc bén cũng rất khó trèo lên, chúng nó nổi giận thì nổi giận, nhưng cũng chỉ có thể ở dưới mặt đất nhìn lên Tiêu Thần trên cây mà không có biện pháp gì.
“ NGAO! “
Lang Vương lại rống dài một tiếng, bầy sói lập tức yên tĩnh trở lại, Lang Vương chân trước vung lên, mấy trăm con ác lang đều lui về phía sau mấy bước, chừa ra một mảnh đất trống dưới tàng cây.
Thấy chỗ trống, Lang Vương cũng lui về phía sau vài bước, chân sau mãnh liệt đạp vài cái, không ngờ tư thế chuẩn bị trèo lên cây.
- Mẹ kiếp, Lang Vương có thể xông lên trên này?
Tiêu Thần có chút không dám tin, mình hiện trên cây to này, là xé hai mảnh áo buộc vào nhau mới bò lên được, Lang Vương này không ngờ muốn tay không xông lên!
Tuy nhiên Tiêu Thần cũng không dám khinh thường, ngón giữa lặng lẽ móc ra một cây kim châm có độc tính mạnh, lúc này hắn không có ý định nương tay, bởi vì cái gọi là bắt giặc trước bắt vua, trực tiếp đem Lang Vương xử lý xong, tin rằng những con Sói khác cũng sẽ chạy trốn.
“ NGAO NGAO NGAO! “
Lang Vương liền rống lên ba tiếng, hai chân sau đạp mạnh, toàn bộ thân thể liền lao lên phía trước, cái khiến Tiêu Thần có chút kinh ngạc chính là, tốc độ của Lang Vương này không ngờ nhanh đến nỗi tựa như một chuỗi ảo ảnh, động tác chỉ trong nháy mắt, một bóng đen lớn đã lao về phía hắn.
Con Sói này không ngờ thật sự trèo lên đây!
Mắt thấy móng vuốt sắc bén của Lang Vương muốn cào về phía mình, Tiêu Thần lúc này mới phản ứng tới, ngón giữa nhanh chóng phóng kim châm độc ra ngoài, “ Vù “ tốc độ của Lang Vương nằm ngoài dự kiến của Tiêu Thần, nó dường như đã nghe đồng bọn nói qua sự lợi hại của kim châm, nên một cú nhảy nghiêng, liền tránh được kim châm kịch độc, Lang Vương giương miệng rộng hướng tới phía Tiêu Thần.
- Trời! Gặp phải đại phiền toái rồi!
Cây kim châm không phóng trúng con sói, Tiêu Thần có chút chật vật, thân mình cũng giống một con báo, hướng một bên thân cây nhảy tới, tránh thoát móng vuốt sắc bén và miệng rộng của Lang Vương.
Móng vuốt của Lang Vương rất sắc bén, vị trí nó dừng qua đều bị khoét một vết thật sâu, vốn là động vật nên nó linh hoạt hơn nhiều so với Tiêu Thần, tại hoàn cảnh này, nắm tay của Tiêu Thần cũng không có lực lắm, chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên ám khí kim châm của hắn mà thôi, nhưng liên tiếp mấy cây kim châm bắn ra, đều bị Lang Vương tránh được.
Một Sói một người, truy đuổi nhau ở trên một cây đại thụ, rất náo nhiệt, phía dưới trăm con Sói khác đều rống lên một tiếng trợ uy cho Lang Vương.
Liên tục vài cú nhảy, Tiêu Thần đã từ thân cây, nhảy tới nơi cao nhất trên gốc cây này rồi, đã không có đường lui, đi xuống lại cầm chắc cái chết, chỉ cần mình rớt xuống mặt đất, mấy trăm con ác lang phía dưới toàn bộ sẽ nhào lên, đến lúc đó cho dù chính mình là sát thần tái thế, phỏng chừng cũng khó tránh khỏi kết cục bị trăm con Sói phân thây.