Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 111: Súc Cốt công.


Căn phòng trực ban rộng chừng hai mươi mét vuông, hiện giờ Tiêu Thần cùng tên đại ca lưu manh đứng trong khoảng rộng mười mét vuông giữa phòng. Hà Đào cùng bốn tên đàn em đứng bên ngoài, khẩn trương nhìn hai người ở giữa. Một bên là trung niên thân hình có chút bạc nhược, một bên là thiếu niên tuổi trẻ sung mãn, hai người đang chuẩn bị cho một trận quyết chiến.
- Ta tên là Trần Trung!
- Ta tên là Tiêu Thần!
Sau khi hai người báo tên họ, Tiêu Thần xuất chiêu trước, một quyền cực mạnh đánh thẳng tới trước mặt đối thủ. Trần Trung lẳng lặng nhìn động tác của Tiêu Thần, chỉ thấy thoạt nhìn có vẻ như hắn trực tiếp tấn công nhưng động tác dưới chân có vẻ rất rườm rà, quỹ đạo chuyển động theo hình chữ S, tay nắm chặt, quyền pháp mang theo sự linh hoạt, quyền phong sắc bén đánh thẳng tới mặt Trần Trung.
- Ầm!
Trần Trung không hề trốn tránh mà vươn nắm đấm có vẻ khô héo trực tiếp đối kháng với Tiêu Thần. Hai quyền va chạm với nhau tạo nên một âm thanh rền vang. Tiêu Thần lui về sau hai ba bước, Trần Trung có vẻ chật vật hơn, phải lui tới bốn năm bước, nhờ một đàn em phía sau đỡ lại mới ngừng được.
- Sức mạnh của ngươi thật lớn!

Trần Trung nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười.
- Nhãn lực của ngươi cũng không tồi!
Tiêu Thần cũng đồng dạng tán dương Trần Trung. Tên đại ca này nhìn có vẻ gầy yếu nhưng phải biết rằng quyền pháp hắn vừa xuất ra có tên là Xuyên Sơn quyền, lại kết hợp thêm bộ pháp ngũ hành cùng với sự khổ luyện tới thành thục, người bình thường căn bản không thể nhìn ra góc độ tấn công của quyền pháp. Đối phương chẳng những phán đoán được lại còn có thể trực diện đối quyền với mình.
- Khụ khụ!
Trần Trung ho khan vài tiếng, ánh mắt trở nên linh hoạt sắc bén, thấp giọng quát:
- Tiếp theo tới lượt ta.
Dứt lời Trần Trung đẩy tên đàn em về phía sau, lấy thế xuất quyền, cánh tay phải đưa lên nhanh như gió đánh về phía Tiêu Thần.
- Hảo công phu!
Tiêu Thần kêu lên tán thưởng, thân hình biến mất tại chỗ, trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Trần Trung, chân phải quét về phía hông của gã. Trần Trung cũng không chậm trễ, khuỷu tay lập tức trầm xuống gạt bay chân Tiêu Thần. Tay trái nhanh chóng vung lên, ngón giữa đột nhiên dài thêm ba phân, duỗi thẳng điểm về phía Tiêu Thần.
- Vù!
Mắt thấy ngón giữa của Trần Trung sắp chạm tới đại huyệt trên trán Tiêu Thần, một đồng tiền xu đột nhiên bay ra chặn trước đường đi của thế công. Ngay sau đó hai ngón tay Tiêu Thần kẹp một cây ngân châm đâm thẳng về phía ngón giữa Trần Trung.
Ngân châm phát ra ánh bạc chói mắt, dù biết rõ không chứa chất độc nhưng Trần Trung cũng không dám đón đỡ, gã liền đổi thế đá vào đùi phải Tiêu Thần sau đó nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, đình chiến đứng nhìn Tiêu Thần.
- Ngươi còn sử dụng ám khí?
Việc Tiêu Thần đột nhiên sử dụng ám khí khiến Trần Trung vô cùng khó chịu. Cảm giác tán thưởng khi nãy cũng hoàn toàn biến mất, trong cuộc đời gã địch nhân đáng thẹn nhất chính là những kẻ sử dụng ám khí.

Tiêu Thần đem ngâm châm thu vào trong tay áo, phủi bụi trên người cười nói:
- Dùng là tốt, vũ khí tốt thì không cần nói tới chuyện quang minh hay ám muội.
Tiêu Thần là sát thủ đương nhiên sẽ chú ý nhất tới hiệu suất. Chỉ có dồn địch nhân vào tử địa theo cách nhanh nhất mới có thể bảo toàn thực lực của bản thân. Liều chết với đối phương, dù là đả thương một nghìn thì bản thân cũng hao tổn tới tám trăm, không bằng thoải mái dùng một cây châm trực tiếp xử lý đối thủ.
- Dùng ám khí là sự nhục nhã lớn nhất với bản thân và đối thủ.
Trần Trung khinh thường quát.
- Binh khí vốn không phân biệt tốt xấu. Ý niệm vốn ở trong tâm, dùng ám khí giết một gã tội nhân tội ác tày trời thì ám khí này sẽ thành bảo khí. Ta sở dĩ còn chưa phóng châm là vì còn do dự muốn xem ngươi rút cuộc là người tốt hay kẻ xấu. Chẳng qua có chút hảo cảm với ngươi, nếu không với trình độ luyện Súc Cốt công gà mờ như thế còn muốn tránh nổi ngân châm của ta sao?
Tiêu Thần cười lạnh, ngân châm là thủ đoạn công kích trực tiếp và đơn giản nhất của hắn, trong túi quần và trong tay áo lúc nào cũng cất giấu hơn mười loại gồm cả châm bình thường và độc châm.
- Súc Cốt công gà mờ sao?
Trần Trung tức giận hỏi. Bản thân gã luyện tập Xúc Cốt công từ nhỏ, tới nay đã hơn hai mươi năm, có thể nói đã gần tới mức đại thành, nhưng ở trong mắt tên nhãi này lại chỉ ở trình độ gà mờ.
Đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất với gã!
- Ngươi không tin sao?
Tiêu Thần cười lạnh nói.
Mấy năm trước, Tạ Đông ném cho Tiêu Thần một quyển Súc Cốt công chính tông, bên trong có ghi nội dung tu luyện ba cảnh giới, co rút cơ, co rút xương, dời khí quan. Sau khi tu luyện tới mức đại thành, các bộ phận trong cơ thể và toàn thân có thể thu thả một cách tự nhiên. Thậm chí một số bộ phận còn có thể tự do lệch khỏi vị trí. Trần Trung này rõ ràng mới luyện tới cảnh giới thứ nhất hoặc thứ hai, vừa rồi ngón giữa cũng chỉ đạt tới độ duỗi nhất định, chỉ tăng thêm khoảng ba phân, khoảng cách đạt tới trình độ đại thành còn vô cùng xa.
- Hừ! Nhãi ranh vô tri, ta tu luyện Súc Cốt công tổ truyền tới nay đã hơn hai mươi năm, mặc dù chưa luyện tới mức toàn thân co duỗi tự nhiên nhưng có thể duỗi dài các bộ phận tới ba phần. Trong đám người tu luyện Súc Cốt công hiện giờ, Trần Trung ta nhận thứ hai thì không ai dám nhận là thứ nhất.

Nói tới Súc Cốt công, Trần Trung vô cùng tự hào, thử tượng tưởng một người cánh tay dài một mét hai đột nhiên co rút lại không tới một mét, điều này quả thật rất dọa người.
Mấy chục năm trước, thủy tổ sáng lập Súc Cốt công là Hồng Bình lão tiên sinh liền truyền thụ cho bạn tốt của mình là Trần Đạt, ông nội của Trần Trung. Từ đó về sau, nam nhi trong nhà Trần thị đều tập luyện Súc Cốt công này. Trần Đạt có được năm cháu trai, Trần Trung là người nhỏ nhất cũng là người có thiên phú tốt nhất. Năm gã mới tám tuổi đã hoàn thành tu luyện các loại nhu công, gân cốt các đốt ngón tay đạt tới mức mềm như bông vải. Đáng tiếc Trần Trung dùng Súc Cốt công làm chuyện xấu, lợi dụng công pháp gia truyền để đi ăn trộm, sau đó bị người Trần gia phát hiện liền đuổi gã ra khỏi nhà. Gã tới Lĩnh Hải tiếp tục đi trộm, hơn nữa tập hợp chung quanh không ít đàn em, bản thân trở thành một đại ca trong giới trộm cắp vặt.
- Ha ha, vậy ngươi thử biểu diễn xem. Nếu quả thật ngươi đứng thứ hai như lời nói thì ta nhất định là lão Đại rồi!
Tiêu Thần cười nói, ngoắc ngón tay về phía Trần Trung. Bản thân hắn cũng từng luyện tập một thời gian, mặc dù chưa tới cảnh giới cao nhất thu thả các bộ phận cơ thể tự nhiên nhưng Tiêu Thần tự tin so với trình độ co rút ba phần của Trần Trung vẫn còn cao hơn nhiều lắm.
- Tốt, tốt tốt, để ta thử xem sao?
Trần Trung cười lạnh, vươn quyền đánh về phía tay phải Tiêu Thần.
- Vù!
Lúc cánh tay khô héo của Trần Trung gần chạm tới người Tiêu Thần, gã mới phát hiện đã đánh vào hư không. Tay phải Tiêu Thần đã lệch khỏi vị trí, nơi quyền Trần Trung đánh tới chỉ còn là tay áo trống.
- Sao có thể? Sao có thể?
Trần Trung mắt trợn trừng, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay lập tức liền nhấc chân đá thẳng tới bên hông Tiêu Thần. Nhưng khi chân gã chuẩn bị chạm tới mục tiêu thì đột nhiên thắt lưng Tiêu Thần co rút lại, một lần nữa khiến gã lại đánh vào khoảng không.