Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 107: Đá rụng trứng ngươi.


Tiêu Thần và hai mẹ con Cao Thi Nhu ngồi tán chuyện trên ghế đá trong công viên bệnh viện, vui vẻ tới mức ngay cả Phương Nhã ngày thường lạnh lùng như băng giờ cũng cười đùa không ngớt, chủ yếu là do Tiêu Thần vốn là người có khiếu nói chuyện hài hước. Thấm thoát đã qua mấy canh giờ, lúc này đột nhiên từ bên ngoài công viên xuất hiện bảy tám nam nữ vừa đi vừa ôm ấp, trên tay cầm bình rượu tiến vào.
- A, người anh em thật là sung sướng, quá nửa đêm còn ôm hai mỹ nữ trong lòng.
Ba người Tiêu Thần đang ngồi trên ghế, đột nhiên ngẩng đầu thấy một hán tử cao lớn đã đứng trước mặt.
- Trần đại ca, tôi thấy hai cô em này đều là cực phẩm, nếu có thể đem các nàng ấy lên giường song phi, chậc chậc...
Một thanh âm nũng nịu vang lên.
Nếu nam nhân trước mặt với tướng mạo đáng khinh cùng cái đầu trọc thì vẻ lưu manh của hắn còn có thể lý giải được nhưng còn nữ tử vừa mở miệng thoạt nhìn giống như một tiểu mỹ nữ lại phát ngôn ra lời nói hạ lưu như thế thực khiến người ta phát lạnh. Một chiếc quần short jean cùng với một chiếc áo sơ mi với đường viên rườm rà tạo cảm giác có phần thục nữ, nhưng đầu tóc cô nàng rối bù như tổ quạ, thêm nữa móng tay cùng với đôi giày khoảng chừng mười hai centimet màu đỏ lòe loẹt tạo vẻ kệch cỡm đến khó tả. Tuổi của cô nàng cũng không lớn lắm, ước chừng chỉ mười bảy mười tám, tuy rằng cách ăn mặc lố bịch nhưng diện mạo lại rất thanh tú, miễn cưỡng cũng có thể coi là một người đẹp.
- Cút.
Phương Nhã chỉ mở miệng thốt lên một tiếng.

Phương Nhã nổi giận, mặt cũng không thèm ngẩng lên nhìn, cô đang đàm luận giao lưu với con rể tương lai về chuyện nhân sinh, chuyện lý tưởng, chủ yếu là để tìm hiểu một chút về Tiêu Thần thì đột nhiên hai kẻ trước mặt tới phá đám. Quả thực muốn không nổi giận cũng khó.
- A, bà chị này, chị muốn lăn đi đâu phải không, chi bằng cùng lăn lên giường với em ở một khách sạn nào đó gần đây. Đó mới chân chính là công phu hạng nhất, các tư thế phương Đông, Âu Mỹ kinh điển em đây đều tinh thông, đảm bảo có thể làm cho chị hài lòng, khiến cho chị lên tiên, say mê không dứt.
Tên Trần ca lưu manh mở miệng đã nói những lời hạ lưu quá mức bình thường. Bởi vì Cao Thi Nhu cùng Phương Nhã trước mặt đều là người đẹp cực phẩm khiến ánh mắt gã sáng bừng trong đêm tối, nước dãi trong miệng cũng không ngừng chảy ra.
Nếu có thể đem hai nữ nhân này lên giường quả thực đời này sống không uống phí! Cho dù chết cũng đáng!
- Ha ha, đúng vậy, lên giường cùng Trần đại ca mới là niềm vui lớn nhất trên đời.
- Công phu trên giường của Trần đại ca quả thực là hạng nhất, hi hi.
- Hay là bà chị đi theo Trần ca đi, chú em đẹp trai bên cạnh chị vừa nhìn đã biết chỉ là một kẻ bất lực, cả đời này cũng đừng mong được như Trần đại ca đâu!
Lời cô gái này nói ra thậm chí còn vô sỉ hơn cả hán tử lưu manh khiến Phương Nhã tức giận tới mức nắm chặt tay, cô đã sớm không nhịn nổi, đang chuẩn bị phát tiết thì trong lúc này chợt có một bàn tay nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ về. Không ngờ đó chính là Tiêu Thần đang ngồi bên cạnh.
- Tới đây nhường cho tôi đi.
Tiêu Thần mỉm cười, tình huống này đáng ra hắn sẽ nổi giận nhưng thực sự lúc này trong lòng đang thầm cao hứng. Rút cuộc cũng có cơ hội thể hiện vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân" một cách quang minh chính đại, hơn nữa còn là hai mẹ con nữa chứ.
- Mấy người các ngươi bây giờ học sủa tiếng chó ba lần cho ta.
Tiêu Thần đứng lên tiến tới che chắn trước mặt hai mẹ con, giơ ngón giữa lên, cũng không phải chỉ về phía tên Trần ca kia mà nhắm ngay về phía đúng quần của hắn.
- Cái gì!
- Thằng nhóc này có phải đang mê sảng hay không?

- Có lẽ bị chúng ta nói trúng nên thẹn quá hóa giận rồi, hắn đúng là một tên bất lực rồi. Ha ha!
Cả đám lưu manh nghe thấy lời này đều cười lăn lộn. Nhất là mấy cô ả trong nhóm cười tới mức cực kỳ khoa trương, thậm chí lộ cả cảnh xuân trước ngực, có điều bọn họ cũng vờ như không biết.
- Mẹ ngươi, đích thị tiểu huynh đệ chỉ nhỏ bằng một ngọn cỏ thôi. Ha ha!
Gã lưu manh có tên Trần ca kia sau một hồi cười lồng lộn mới thốt lên một câu hạ lưu tới cực điểm.
- Hừ!
Tiêu Thần nghe thấy thế lập tức xuất thủ, hắn móc ra mấy tờ giấy bao quanh nắm đấm, sau đó nện liền mấy quyền cực mạnh vào miệng gã Trần ca.
- Bạch bạch bạch...
Một loạt thanh âm trầm đục giống như pháo nổ vang lên từ miệng Trần ca.
- A!
Trần ca chịu trận đòn này, mở miệng phun ra một ngụm máu trộn lẫn với răng gãy. Ngay lập tức Tiêu Thần vung quyền đánh thẳng vào mặt gã, máu và răng bắn thẳng lên mặt khiến hắn kêu la không dứt.
Tiêu Thần không chút nương tay, lập tức túm lấy Trần ca, đầu gối nâng lên mãnh liệt nện vào bụng Trần ca.
- A!
Trần ca lại nhổ ra một ngụm máu tươi thật lớn, cả người như một tờ giấy nảy lên liên tục, nếu không phải có song chưởng Tiêu Thần giữ lại thì có lẽ gã đã bay thẳng ra xa. Tiêu Thần lại dùng sức mạnh đôi tay dúi cả thân hình gã xuống đất, chân đạp lên đầu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm nát đầu gã.
- A!

Cô ả lưu manh kinh hãi tới mức hô lên thất thanh, liên tục lùi lại phía sau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn " nam nhân bất lực " bỗng chốc trở nên mạnh mẽ kinh người.
- Trần ca, ngươi cũng thật bá đạo. Dám có chủ ý với cả người phụ nữ của ông đây?
Tiêu Thần cười lạnh nói, những lời này của hắn có chút mơ hồ, khiến Phương Nhã đứng phía sau khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tên nhóc thối này cũng dám đem cả ta ra tính toán. Chẳng qua hiện giờ đang trông cậy vào ngươi, coi như cho ngươi chiếm chút tiện nghi đi.
- Đại ca, tha..., tha mạng!
Trần ca khổ sở cầu xin tha thứ.
Gã bị Tiêu Thần dẫm dưới chân, bụng chịu đòn đau, răng miệng rơi sạch, hiện giờ chỉ còn biết hận bản thân mình ngu ngốc. Ban đầu vốn là một đêm khoái hoạt, tùy tiện lôi kéo cô ả kia đi khách sạn " giao lưu " một phen, cuối cùng lại thành ra tự chuốc lấy nhục nhã, gặp phải nhân vật khủng bố tới mức này còn dám vọng tưởng động lòng với nữ nhân bên cạnh hắn, đây thực sự là tự đào huyệt chôn mình mà. Coi như lần này xong đời rồi.
- Tha mạng sao? Ha ha, ông đây không cần mạng ngươi đâu.
Tiêu Thần vừa quát vừa ném cả thân hình to lớn của Trần ca lên không trung, sau đó dùng chân gảy một viên đá nhỏ sang bên cạnh , cuối cùng hắn dụng lực giật mạnh thân hình Trần ca đập xuống đất. Giữa màn đêm thành phố tĩnh lặng, một tiếng kêu thê lương vang lên.
Trong khoảnh khắc đó, viên đá nhỏ và "trứng" của Trần ca đập vào nhau.