Cuối Tuần Tôi Và Em

Chương 6: Nụ hôn đầu



- Tôi thực sự không muốn thấy dáng vẻ này của em trong hoàn cảnh này... Hãy quỳ dưới thân tôi lúc trên giường; cái giọng nức nở, nỉ non này vang lên khi em van cầu thỏa mãn; khuôn mặt em có thể đẫm lệ vì... có lẽ tôi sẽ thúc sâu khiến em đau... Lâm Bội Mễ...

Bội Mễ không thể ngờ anh lại có thể nói ra những lời này. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc tình cảm trai gái, quan hệ yêu đương ra sao nên trong chuyện này cô hoàn toàn bị động. Khuôn mặt cô ngày càng nhợt nhạt đi, nước mắt vẫn rơi thấm xuống hai bên má. Tử Sâm nhìn cô một lúc, đứng dậy nói:

- Tầm 10 giờ sáng, chút nữa ấy, đoàn Câu lạc bộ sẽ lên xe về trường Đại học. Em hãy tìm cớ gì để bản thân ở lại đây, tôi có chuyện muốn nói... Bây giờ về phòng vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng...

Nói rồi anh đi vào phòng tắm, tiếng nước bắt đầu xả. Bội Mễ chầm chậm đứng lên, lê từng bước chân nặng nề về căn phòng đối diện. Cô từ từ cởi bỏ quần áo bên ngoài, vào trong bồn tắm ngâm mình, tĩnh tâm lại mọi việc. Tuy vậy tinh thần không vững, cảm xúc vẫn trỗi dậy, nước mắt tủi hờn vẫn rơi. Cô ngâm mình thật lâu, mãi chưa chịu ra...


... Một lúc sau...

Bội Mễ ra ngoài lau người, sấy đầu, mặc lên mình bộ váy kẻ caro, cổ V, tay lỡ, chân váy dài đến đầu gối. Mái tóc cô xõa ra, chúng xoăn nhẹ, dài ngang lưng. Bội Mễ ngồi trước gương, tay cầm máy sấy, nâng niu mái tóc đang ướt lên, bắt đầu làm khô...

Tiếng gõ cửa phòng cất lên, có thể cô đã nghe thấy, nhưng khuôn mặt vô hồn không đoái hoài. Tiếng gõ cửa mạnh, hình như có chút to tiếng và dồn dập của người bên ngoài...

... 10 phút sau, Bội Mễ mới sấy xong, cô thong thả bước đến mở cửa. Đúng theo suy nghĩ, chính là anh. Tử Sâm khuôn mặt đã cáu giận, ngược lại với anh là khuôn mặt cô thờ ơ. Điều này càng làm anh tức tối, anh đi hẳn vào phòng, đóng sập cửa mạnh lại, Bội Mễ bắt đầu biết lo lắng, khuôn mặt cô nhíu lại. Tử Sâm lẳng lặng bước tới, nhanh tay cầm chắc hai cổ tay cô, vắt chúng lên đỉnh đầu, cố định cả người Bội Mễ vào tường. Cô hoảng sợ, giãy giụa lên, anh tra hỏi:

- Thái độ gì? Tại sao tiếng gõ cửa như vậy mà cô vẫn còn lì?

Tay kia anh đưa lên, bóp chặt cằm Bội Mễ, giọng nói như muốn hét to lên, gầm gừ đáng sợ. Bội Mễ khó nhọc trả lời:

- Không... Không cố ý...

Ánh mắt yếu ớt của Bội Mễ nhìn xoáy sâu vào con mắt lạnh của Tử Sâm, bao điều ghét bỏ gia tăng. Nước mắt cô không tự chủ mà rơi, tiếng khóc của cô lại nấc lên. Hai cổ tay bị anh cầm chắc đau vô cùng, lại bị ghìm chặt trên đỉnh đầu nên khá mỏi, cằm nhỏ bị lực tay anh bóp muốn gãy xương. Tử Sâm bất lực buông cô ra, cả cơ thể Bội Mễ ngồi thụp xuống, tiếng nấc nghẹn nơi cổ cứ cất lên, anh không muốn cô như vậy. Anh ngồi xuống, đối diện cô, hai tay lau nước mắt rồi nói:

- Em chuẩn bị nhanh lên... Mọi người đang đợi em dùng bữa sáng...


Nói rồi anh đứng dậy mở cửa ra ngoài, Bội Mễ cắn chặt môi rồi từ từ xốc lại tinh thần, đi xuống dưới

Mọi người nhanh chóng ăn uống xong xuôi, còn 1 ít thời gian trước khi về, mấy người lại tranh thủ check-in khung cảnh nơi đây. Bội Mễ vẫn nhớ lời Tử Sâm nói lúc nãy, suy nghĩ một chút rồi đi về phía Trưởng ban Logistic, nói:

- Thưa anh... Chút nữa mọi người người cứ khởi hành trước nhé, tầm chiều tối em về sau ạ..

Vị Trưởng ban thắc mắc:

- Sao lại vậy? Em có chuyện gì à?

Bội Mễ ngập ngừng:

- Không... Không ạ. Đi ra ngoài một đoạn là tới nhà họ hàng em, hôm nay em đã bảo sẽ tới chơi một lúc với họ...

Vị Trưởng ban gật gù, nói tiếp:


- Anh Tử Sâm biết chưa? Em báo cáo cho anh ấy rồi chứ?

Bội Mễ lẳng lặng gật đầu. Vậy là xong

.. 10 giờ trưa...

Xe ô tô đã đến, mọi người trong đoàn khệ nệ xách đồ lên xe, trừ Bội Mễ. Cô đứng ngoài ban công tầng 3, ánh mắt đìu hiu nhìn tất cả. Tử Sâm dưới ngoài sân tiễn mọi người về, hướng mắt lên thấy cô đang dựa vào ban công có vẻ trầm ngâm, anh vào nhà rồi lên phòng. Cửa phòng mở nhẹ nhàng, Tử Sâm bước vào đứng áp sau lưng cô, nhẹ nhàng hỏi:

- Suy nghĩ gì vậy?

Bội Mễ giật thót mình quay người lại, anh đứng sát cô quá, cả hai cơ thể dính chặt vào nhau. Cô muốn né tránh, lưng ngả hết cỡ về sau, nghiêng mặt đi không đối diện với anh. Tử Sâm đột nhiên kéo cô vào trong phòng, kéo cửa kính ban công lại. Bội Mễ hơi lùi về sau, khuôn mặt lại có chút sợ, giờ đây tại ngôi nhà to lớn, địa điểm xa lạ, neo người chỉ có cô và anh. Tử Sâm đi lại gần Bội Mễ, ôm cô chặt trong lòng, hai tay vòng xuống ôm eo nhỏ, khuôn mặt rúc xuống hõm kì cọ khiến cô nhột nhẹ. Anh vòng một tay lên nắm vào gáy cô, ẩn sát lại mình, bắt đầu để hai cánh môi chạm nhau. Bội Mễ mở căng mắt, không tin nổi sự việc đang diễn ra. Đây là nụ hôn đầu của cô, nhưng bị cưỡng hôn. Bội Mễ lớ ngớ, liên tục bị chiếc lưỡi anh càn quét, vần vã lưỡi nhỏ của cô. Nụ hôn của anh rất kinh nghiệm, dẫn dắt đối phương rất ôn nhu, cô thì bị động mà cuốn theo. Mãi một lúc sau nhả ra, hai cánh môi kéo theo sợi chỉ bạc mỏng, óng ánh đẹp đẽ. Khuôn mặt anh thỏa mãn vô cùng, ngược lại khuôn mặt Bội Mễ đỏ gắt, hoàn toàn xấu hổ. Tử Sâm kéo cô ra ghế, đặt cô ngồi lên đùi mình, ngắm nhìn dò xét cả cơ thể Bội Mễ. Lướt ngón tay từ vai dọc xuống cùi chỏ cũng khiến cô run lên, khuôn mặt luôn cúi gằm xuống, hai môi bặm chặt, hơi thở từ từ phả ra, có chút đè nén trong lồng ngực. Điều này càng khiến anh mê muội, các cô gái bên Tử Sâm trước đây ai cũng đẹp, cơ thể ngon ngọt, nhưng tất cả đều đại trà như nhau. Riêng Bội Mễ thì thật lạ, cô đẹp nhẹ nhàng nhưng vẫn đằm thắm. Một con nai tơ biết ẩn đi sức hút của mình, Lâm Bội Mễ