Đâm lao thì phải theo lao, Giản Hàng không định nói chân tướng.
Về sau sẽ phải sống chung dưới một mái nhà, còn phải trải qua những ngày tháng dài như thế, mối quan hệ hòa thuận không chỉ không có hại với cô mà còn cả với anh.
Cô cầm cốc giữ nhiệt của mình đi rót nước.
“Nói với anh một việc.”
Tần Mặc Lãnh nhấp một ngụm cafe, ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô nói.
Giản Hàng:
“Tối nay tôi có hẹn với người ta bàn chuyện về hạng mục, không biết khi nào mới bận xong, có thể nửa đêm mới chuyển đến.”
Cô đồng ý xuất viện rồi chuyển, cho dù muộn bao lâu nhất định sẽ chuyển đến.
Tần Mặc Lãnh uống xong cafe nói:
“Đừng mệt quá, chú ý sức khoẻ.”
Anh đi rửa cốc.
Trước khi bác sĩ kiểm tra phòng, Tần Mặc Lãnh xách vali rời khỏi.
Thủ tục xuất viện không cần Giản Hàng bận tâm, dì Cảnh sáng sớm đã đến bệnh viện giúp làm xong ổn thỏa.
Dì Cảnh lại lấy chiếc áo vest mang về giặt hôm nọ đưa cho cô, hai ngày nay chuyển sang tiết lạnh mùa xuân, dì Cảnh sợ cô không có áo khoác dày, mà chất liệu chiếc áo vest này rất tốt, chắn được gió.
Áo vest 6 con số, có lạnh hơn nữa cũng không cảm thấy lạnh.
Dì Cảnh nhìn trái phải.
“Biết ngay mà, cháu mặc lên thật sự trông đẹp lắm.”
Giản Hàng cười, hoài nghi dì Cảnh có đôi mắt của mẹ ruột, một chiếc áo vest nam mà thôi, có thể đẹp đến đâu.
Dáng người cô cao gầy, mặc trên người không khó nhìn thì đúng là thật.
Cuối cùng cũng xuất viện, bầu không khí bên ngoài đâu đâu cũng ngọt ngào.
Giản Hàng trở về chung cư của mình, đi tắm bồn trước xong tìm một bộ quần áo phù hợp với buổi tiếp đãi để thay rồi vội vàng đi đến công ty.
Đến công ty cô càng như con quay không ngừng nghỉ, một buổi chiều mở 2 cuộc họp, hơn chục cuộc điện thoại, còn có một tầng tài liệu dày cộp đang đợi cô xem.
Cuộc sống tiết tấu chậm như ở bệnh viện, đối với cô mà nói rất xa xỉ.
Hợp đồng của Tập đoàn Vạn Duyệt luôn đè trong lòng cô.
Đã nói 9 giờ tối gặp mặt, Giản Hàng đến câu lạc bộ tư nhân trước 20 phút. Vẫn là tiểu Chương trợ lý của Chung Nghiên Phi tiếp đón cô như cũ.
Tiểu Chương cười ôn hòa:
“Chung tổng đang tiếp đãi khách hàng lớn, cô chờ một lát nhé.”
Giản Hàng thường xuyên gặp phải kiểu tình huống như thế này, có lúc thời gian gấp gáp phải gặp khách hàng liên tiếp. Còn chưa tới 9 giờ, do cô đến trước nên đợi một lát cũng là điều nên làm.
Tiểu Chương nhờ nhân viên phục vụ đưa cafe tới. Không thể cứ đứng trước cửa phòng bao, hai người cất bước về phía khu nghỉ ngơi ở cuối lối đi. Tiểu Chương đưa cô qua đó rồi phải quay về phòng bao chờ đợi sai bảo.
“Giản tổng, cô ngồi đi, bên Chung tổng tiễn khách hàng xong tôi sẽ đến gọi cô.”
“Làm phiền rồi.”
“Khách sáo quá.”
Tiểu Chương trở về đó, Giản Hàng đặt cốc cafe xuống, nhân lúc rảnh rỗi đợi người, cầm điện thoại ra xử lý tin nhắn công việc trong nhóm.
Cuộc chờ đợi này kéo dài tới một tiếng. Tiểu Chương lại nhờ nhân viên phục vụ đưa tới một cốc cafe, còn có mấy loại trái cây, tiếp đãi chu toàn.
Giản Hàng bưng cafe nóng uống một ngụm, có chút thờ ơ.
Hơn một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đợi người, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không tính là dài. Suy cho cùng thì làm gì có bên B nào chưa từng đợi bên A và từng bị bên A bắt chẹt.
Uống xong một cốc cafe, Giản Hàng vừa đặt cốc xuống, tiểu Chương đã đi đến. Giản Hàng tưởng Chung Nghiên Phi rốt cuộc cũng kết thúc buổi tiếp đãi trước đó, có thời gian rảnh nói về hạng mục với cô, nên cô đứng dậy.
“Giản tổng, cô cứ ngồi đã.”
Tiểu Chương áy náy:
“Ngại quá, Giản tổng, Chung tổng chúng tôi tối nay cũng là bên B, đang tiếp đãi khách hàng lớn của Tập đoàn Vạn Duyệt chúng tôi là Hàn tổng Hàn Song, vốn tưởng 9 giờ có thể kết thúc, không ai ngờ được Hàn tổng đột nhiên có hứng thú đánh bài, Chung tổng chúng tôi đang đánh bài cùng, ván bài đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.”
Giản Hàng biết Hàn Song, trong giới thiên kim danh giá quyền quý, Hàn Song được xếp ở top đầu, tự mang theo cảm giác vượt trội và xa cách, năm nay 35 tuổi, không có hứng thú với hôn nhân, trong mắt chỉ có sự nghiệp.
Hàn Song có chút thủ đoạn trên bàn làm ăn, là một người rất khó nói chuyện. Mà nhà họ Hàn, đúng thật là khách hàng lớn của Tập đoàn Vạn Duyệt.
Cô dự cảm được tiểu Chương tiếp theo đây sẽ nói những gì.
Tiểu Chương:
“Chung tổng cũng không xác định khi nào có thể tiễn được khách hàng lớn, cô ấy bảo nếu như cô đợi mà sốt ruột thì trở về trước, còn về hạng mục thì sau này có thời gian rảnh lại nói.”
Nói xong, tiểu Chương mím chặt môi.
Về sau có thời gian lại nói, thay lời nói đó là chỉ cần tối nay cô không đồng ý đợi, về sau Chung Nghiên Phi đều không có thời gian.
Chuyện đã đến vậy, Giản Hàng không muốn thừa nhận cũng không được, cô bị Chung Nghiên Phi cố ý lạnh nhạt lâu như thế bên ngoài phòng bao. Mà cô còn không thể tức giận rời đi.
Chung Nghiên Phi nếu như đã bảo cô tới, còn dám lạnh nhạt cô, đương nhiên có kế sách vẹn toàn.
Cho dù có chuyện lạnh nhạt cô như vậy, truyền đến trong nhà họ Tần, nhà họ Tần cũng không nói được điều gì, bởi vì Chung Nghiên Phi từ đầu đến cuối không nói không cho cô hạng mục, bởi Chung Nghiên Phi làm như vậy do có nguyên nhân, cô ta còn muốn lấy lòng Hàn Song, bởi Chung Nghiên Phi còn đã từng nói, nếu như cô sốt ruột có thể đi về trước.
Còn về việc cô không muốn đi, còn muốn tiếp tục đợi, thì đó là chuyện của cô, không liên can đến Chung Nghiên Phi.
Lý lẽ nào cũng bị Chung Nghiên Phi chiếm hết, khiến người ta không bới ra được một điểm sai sót.
Mà Hàn Song, nói không chừng căn bản không biết chuyện Chung Nghiên Phi lạnh nhạt cô bên ngoài phòng bao. Hoặc là dù cho trong lòng Hàn Song biết mục đích của Chung Nghiên Phi, cũng giả bộ không biết, đều là người thông minh, có những chuyện hà tất phải nói toạc ra trước mặt. Dù gì Chung Nghiên Phi sẽ không để Hàn Song giúp đỡ một cách vô ích, đến lúc đó sẽ nhường lợi ích trên làm ăn cho Hàn Song. Có ai chê tiền bao giờ đâu.
Nghĩ rõ tất cả những điều này, Giản Hàng cười mỉm, nói với tiểu Chương:
“Không sao, thời gian còn sớm tôi đợi thêm lát nữa.”
Cô không thể bỏ đi không quan tâm, nếu như cô rời khỏi, Chung Nghiên Phi vừa hay có cớ, đến lúc đó hạng mục rất nhanh thôi sẽ rơi vào bên đối thủ cạnh tranh.
Hạng mục có giá trị hợp đồng 2.2 tỉ, một năm cũng không gặp được mấy cái, cạnh tranh trong ngành gay gắt, mật ít ruồi nhiều, cô không có vốn để tùy hứng, càng không có lý do chê tiền.
Nhìn thấy miếng ăn đến miệng còn rơi, không những cô không cam tâm, hội đồng quản trị đến lúc đó còn sẽ hỏi trách nhiệm.
Chung Nghiên Phi đoán trước cô sẽ không cũng không dám bỏ đi, tìm thấy vô cùng chính xác điểm mấu chốt của cô, thế là không kiêng nể gì cả lạnh lùng với cô.
Tiểu Chương thở dài trong lòng, có những chuyện không phải một trợ lý như cô có thể xét đoán. Tiểu Chương nhìn Giản Hàng, cô ấy trông có vẻ bình tĩnh, lại bắt đầu bận công việc. Tỉnh táo và nhẫn nại như vậy không phải người thường có thể có. Chung Nghiên Phi không biết khi nào kết thúc ván bài, cô phải ở bên ngoài phòng bao bất cứ lúc nào chờ đợi sai bảo.
“Giản tổng, cô bận đi ạ.”
Giản Hàng hơi gật đầu cười.
Thấm thoát mà đã gần đến rạng sáng. Cô đã đợi hơn 3 tiếng đồng hồ. Nhân viên phục vụ lại đưa một cốc cafe nóng đến cho cô, đây là cốc thứ ba trong đêm nay.
Điện thoại phát ra âm báo sắp hết pin, ban nãy cô luôn dùng điện thoại để xem email, tốn hết pin. Trong túi xách chỉ có pin sạc dự phòng, dây cáp truyền dữ liệu ở trong xe không mang lên.
Trước khi Giản Hàng đi xuống tầng, báo cho tiểu Chương biết trước:
“Tôi đi lấy pin sạc dự phòng trong xe.”
Tiểu Chương mỉm cười:
“Vâng, Chung tổng mà tìm cô, tôi sẽ nói với cô ấy một tiếng.”
Cô dùng ánh mắt tiễn Giản Hàng đi đến thang máy.
Không biết Chung tổng vì sao muốn gây khó dễ cho Giản Hàng, theo như cô biết tầng quản lý cấp cao của Tập đoàn Vạn Duyệt rất tán thưởng năng lực của Giản Hàng và team của cô ấy, mới yên tâm giao hạng mục cho Giản Hàng làm.
Mà Chung Nghiên Phi ngày trước cũng từng nói rất tán thưởng bản lĩnh làm việc của Giản Hàng. Không biết hai người lúc nào xảy ra mâu thuẫn.
Giản Hàng từ thang máy đi thẳng ra ngoài sân, xe của cô đỗ ở bên ngoài. Trong sân của câu lạc bộ tư nhân có vị trí đỗ xe, đều là vị trí dành riêng cho hội viên cao cấp. Mà cô không phải hội viên trong đây.
Đi đến cửa, phía trước có xe đi tới, đèn xe lóa mắt, Giản Hàng dùng tay che trước trán, không nhìn thấy biển số xe, miễn cưỡng nhìn rõ con đường.
Có 2 chiếc xe lần lượt lái vào sân của câu lạc bộ tư nhân. Giản Hàng đi vào bên lề, không để ý mà lướt qua hai chiếc xe.
“Anh, chị dâu cũng ở đây.”
Trong xe, Tần Tỉnh nhắc nhở người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đêm nay có 2 tăng, uống tới sắp đến rạng sáng, sau khi kết thúc lại chuyển chỗ đến câu lạc bộ tư nhân để giải trí.
Tần Mặc Lãnh mở mắt, ngón tay day nhẹ thái dương, cảm giác buồn ngủ và say rượu bớt đi mấy phần, anh vô thức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nhìn thấy Giản Hàng.
Tần Tỉnh:
“Đi qua rồi, xe của chị dâu chắc đỗ ở bên ngoài.”
Cậu trưng cầu ý kiến của anh họ:
“Em đi gọi chị dâu qua chơi cùng cho vui nhé?”
Tần Mặc Lãnh thu lại tầm mắt.
“Cô ấy có việc.”
Bảo vệ đã mở xong cửa xe phía sau, anh nhấc chân xuống xe.
Trong chiếc xe khác, Tưởng Thịnh Hòa đi xuống, anh không vội vào câu lạc bộ tư nhân, bóc bao thuốc đổ ra một điếu vứt cho Tần Mặc Lãnh.
Ánh mắt của Tần Mặc Lãnh thoáng thấy bóng dáng chỗ cửa sân, anh thất thần, trong phút chốc không đỡ được điếu thuốc mà Tưởng Thịnh Hòa vứt cho anh, thế là thuốc rơi trên nền đất.
Anh cúi người nhặt thuốc lên, tiện tay ném vào trong thùng rác.
Ánh đèn trong sân lờ mờ, Giản Hàng vẫn là vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông thẳng tắp bên cạnh xe, sau đó mới nhìn thấy Tần Tỉnh và Tưởng Thịnh Hòa.
Bọn họ nhìn thấy cô. Tần Tỉnh chào hỏi với cô, nhìn trong tay cô còn cầm keo túi laptop bèn hỏi:
“Chị dâu, trùng hợp quá. Đến bàn việc kinh doanh ạ?”
Giản Hàng mỉm cười:
“Ừ, bàn một hạng mục.”
Tưởng Thịnh Hòa hàn huyên hai câu với Giản Hàng, anh liếc Tần Tỉnh một cái, hai người cùng hiểu mà đi vào câu lạc bộ tư nhân trước, để Tần Mặc Lãnh và Giản Hàng lại trong sân.
Tần Mặc Lãnh yên lặng nhìn cô mấy giây, đột nhiên giơ tay.
“Chìa khóa xe đưa cho tôi.”
Giản Hàng hơi sững sờ, không phản ứng kịp chuyện anh muốn chìa khóa xe để làm gì, nhưng vẫn vứt cho anh.
Tần Mặc Lãnh đỡ lấy được chìa khóa xe, quay người đưa cho tài xế bên cạnh, phân phó:
“Lái xe đến đây rồi bảo người nhập biển số xe vào hệ thống.”
Anh lại hỏi Giản Hàng buổi tiếp đãi ở phòng bao nào.
Cô làm gì có phòng bao, Giản Hàng chỉ đành nói số phòng bao mà Chung Nghiên Phi đang ở.
Tài xế cầm lấy chìa khóa xe đi lái xe của cô.
Nhập biển số xe vào hệ thống cửa kiểm soát an ninh có nghĩa là về sau cô đến câu lạc bộ tư nhân vì có buổi tiếp đãi, có thể trực tiếp lái xe vào, không cần tìm chỗ đỗ xe ở khắp nơi nữa. Về sau cũng không cần vì chuyện đỗ xe mà phiền muộn.
Giản Hàng vô cùng chân thành nói với anh:
“Cảm ơn.”
Tần Mặc Lãnh không đáp lại, đối với anh mà nói còn không được tính là chuyện dễ như trở bàn tay, anh là một trong những cổ đông của câu lạc bộ tư nhân này, bình thường chưa từng hỏi việc kinh doanh của câu lạc bộ, do vậy rất ít người ngoài biết anh là cổ đông.
Giản Hàng càng không biết dưới danh nghĩa cá nhân của anh rốt cuộc có những đầu tư nào.
Tần Mặc Lãnh xoay người đi về hướng trong câu lạc bộ, Giản Hàng đi theo, cô còn phải lên tầng đợi Chung Nghiên Phi.
“Buổi tối ngày mai đến nhà ông bà nội ăn cơm.”
Tần Mặc Lãnh nhìn thẳng nói với cô.
Giản Hàng không quên.
“Bà từng nói với tôi rồi.”
Tần Mặc Lãnh:
“Ông bà nội đến khi đó hỏi khi nào tổ chức hôn lễ, em định trả lời thế nào?”
Giản Hàng nghiêng đầu nhìn anh, anh vừa hay cũng nghiêng đầu. Ánh mắt hai người giao vào nhau, anh cao hơn cô một cái đầu, khí thế vô cớ áp đảo cô. Trong ánh đèn vừa sáng vừa mờ mịt, đường nét khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn.
Giản Hàng hiểu ý của anh là như thế nào, anh không muốn tổ chức hôn lễ.
Tần Mặc Lãnh nói thẳng:
“Tôi và em vẫn còn chưa thân, hôn lễ hoãn lại về sau.”
Giản Hàng gật đầu.
“Đến lúc đó tôi sẽ nói với bà.”
Ông bà nhà họ Tần trong bất kì chuyện gì cũng sẽ giữ thể diện cho cô, có lúc cô nói một câu còn tác dụng hơn mười câu Tần Mặc Lãnh nói.
Hôn lễ là chuyện của hai người, anh nếu đã không muốn tổ chức, cô kiên trì cũng không có tác dụng. Hai người quả thật vẫn còn chưa thân.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến trước thang máy. Nhân viên sớm đã mở cửa thang máy cho bọn họ.
Tần Mặc Lãnh đứng bên cạnh cửa, để cô vào trước sau đó anh mới vào thang máy.
Trong không gian chật hẹp, khoảng cách lại gần, Giản Hàng ngửi thấy mùi thanh mát trên người anh, lần trước cách gần như thế là ở bệnh viện, cái lần cô ngã vào trong lòng anh.
Mùi hương dễ ngửi dễ làm mê hoặc lòng người nhất, cô lập tức lý trí và tỉnh táo lại, bước lên phía trước nửa bước.
Tần Mặc Lãnh từ trên cao nhìn xuống, thấy động tác tránh xa anh của cô, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ghét bỏ anh hay là đang tức giận với anh.
Anh nhẫn nại giải thích:
“Hôn lễ là hoãn lại rồi tổ chức, không phải không tổ chức.”
Giản Hàng không tự mình đa tình mà hiểu rằng anh đang an ủi cô.
Thang máy đến tầng 2, một mình Giản Hàng đi ra, nơi mà Tần Mặc Lãnh cần đến là tầng 3.
Giản Hàng biết phòng bao ở tầng 3, phòng bao cá nhân xa hoa to nhất trong câu lạc bộ tư nhân, không giành cho người ngoài. Sự ồn ào và xa hoa tráng lệ trong phòng bao, người bên ngoài không chiêm ngưỡng được.
Phòng bao mà Chung Nghiên Phi đang ở là tầng 2, ra thang máy còn phải đi về phía trước. Tiểu Chương thấy cô trở lại, gì cũng không nói, nặn ra một nụ cười vừa ngại ngùng vừa áy náy.
Xem ra Chung Nghiên Phi định tiếp tục lạnh nhạt với cô. Giản Hàng nhấc theo túi laptop đến khu nghỉ ngơi.
Cô không phải lần đầu tiên bị khách hàng lớn lạnh nhạt, từng có một khách hàng lớn lạnh nhạt cô cả một buổi, đối phương bận xong trực tiếp tan làm, bảo cô đổi ngày khác lại tới. Cô đợi một ngày vô ích còn không thể tức giận, ngày thứ hai tiếp tục qua đó.
Từ khi tốt nghiệp bước vào giới tài chính, chịu ấm ức là chuyện như cơm bữa hàng ngày, có lúc còn nhiều hơn cả bữa cơm mà cô ăn, cô biết co biết duỗi, sớm đã quen mà coi là chuyện bình thường.
Hạng mục của Tập đoàn Vạn Duyệt, cô nhất định phải giành được, Chung Nghiên Phi càng muốn lạnh nhạt với cô, cô càng phải biểu hiện bình tĩnh hòa nhã, không thể tự loạn thế trận.
Giản Hàng lấy laptop đặt trên bàn tròn khu nghỉ ngơi, mở ra chuyên tâm xử lý email.
“Cô Tần, chìa khóa xe của cô.”
Tài xế của Tần Mặc Lãnh đưa chìa khóa xe của cô tới.
Giản Hàng cực kỳ xa lạ với cách gọi này, suýt chút nữa tưởng không phải là gọi cô. Cô nhận lấy chìa khóa xe.
“Cảm ơn.”
Tài xế rời khỏi.
Giản Hàng tập trung tinh thần lại tiếp tục xem email. Hôm nay tăng ca ở câu lạc bộ tư nhân, dù gì thì ở đâu cũng đều là tăng ca. Cô an ủi bản thân như thế.
Tài xế rẽ vào cuối lối đi, đến phong bao trên tầng.
Tần Mặc Lãnh đang ngồi ở bàn đánh bài, trong phòng bao rất ồn, có chút chuyện lại không thể để người khác biết, tài xế dùng điện thoại gõ chữ, báo cáo đầu đuôi gốc ngọn những gì anh nhìn thấy và hiểu được từ chỗ nhân viên cho Tần Mặc Lãnh.
Ánh mắt Tần Mặc Lãnh từ trên điện thoại rời khỏi, hạ bài trong tay xuống. Không nói lời nào.
Tài xế chú ý được sắc mặt ông chủ vô cùng không tốt.
Nghĩ lại cũng phải, Giản Hàng vừa xuất viện, kết quả đợi người ở lối đi của câu lạc bộ tư nhân đến bây giờ, vậy mà còn chưa được gặp, ông chủ có thể vui nổi? Dẫu sao thì tự ông chủ còn hạ thấp thân phận cao quý bưng trà rót nước cho Giản Hàng, làm sao có thể khoan nhượng người khác khiến Giản Hàng tủi thân.
Tần Mặc Lãnh ra hiệu cho tài xế:
“Gọi giám đốc đến đây, hỏi anh ta xem phòng bao dưới lầu hôm nay có những ai.”