Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 4: Kết hôn



Thấy Võ Hạ Uyên không nói gì, Trương Tấn Phong nói với vẻ mỉa mai: “Chẳng phải đây là điều cô muốn thấy à?” Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi: “Anh Phong, tôi thật sự không muốn dùng đứa trẻ này đế dọa dẫm các người, tôi hoàn toàn có thể tự nuôi nó Không ngờ câu nói này lại đâm trúng chô Ụ Tấn P Ánh mắt anh bỗng Lý đau của Trương Tấn Phong.

P trở nên lãnh lẽo: “Cô biết rõ bố tôi sế không cho phép đứa trẻ này sống bên ngoài, cô còn dám nói à!” Võ Hạ Uyên im lặng nhìn Trương Tấn Phong, biết cho dù cô có nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không tin cô.

“Nếu tôi từ chối thì sao?” Trương Tấn Phong gật đầu: “Được, phá thai đi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.” Cả người Võ Hạ Uyên lạnh run, tuy rằng giữa bọn họ không có tình cảm nhưng đây là máu mủ ruột rà của anh mà, tại sao anh có thể nói ra những lời như thế chứ? “Tôi không phá thai đâu.” “Thế thì kết hôn.” Trương Tấn Phong gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, vô cùng có sức uy hiếp: “Cô chỉ có hai lựa chọn mà thôi.” Võ Hạ Uyên lựa chọn kết hôn.


Trương Tấn Phong làm việc rất nhanh nhẹn và dứt khoát, anh lập tức dẫn Võ Hạ Uyên đến Cục dân chính. Khi nhận được cuốn sổ màu đỏ, bàn tay cô nóng đến mức suýt chút nữa đã làm rơi.

Trương Tấn Phong nhận lấy quyển sổ, trầm giọng nói: “Chắc lần này bố hài lòng rồi.” Võ Hạ Uyên nở nụ cười chua xót, anh làm tất cả chỉ để khiến bố amn hài lòng chứ có liên quan gì đến cô và đứa bé đâu.

Võ Hạ Uyên ngơ ngác ra khỏi Cục dân chính, cô cô thức đi theo Trương Tấn Phong. Khi đến bên cạnh xe, người đàn ông bỗng quay người nhìn cô với vẻ chán ghét: “Cô đi theo tôi làm gì?” Đúng vậy, cô đi theo anh làm gì chứ? Võ Hạ Uyên nghĩ, tuy cô và người đàn ông này đã kết hôn, trở thành vợ chồng nhưng cô quên mất anh chưa từng có ý định xây dựng tổ ấm với cô.

“Thật xin lỗi.” Võ Hạ Uyên gượng cười, sau đó nhìn Trương Tấn Phong nhanh chóng lái xe rời , Võ Hạ Uyên biết rằng cô nên phản kháng nhưng cô không thể chống lại thực lực mạnh mẽ mà Trương Tấn Phong đã thể hiện trong hai ngày vừa qua. Anh hoàn toàn có thể khiến cô sinh non, sau đó nói với bố ảnh rằng đó là do cô yêu cầu, chứ thực chất anh không hề làm như thế.

Hơn nữa Võ Hạ Uyên cũng có lòng riêng, cô mong sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ có bố, mặc dù bố nó không yêu nó.

Tuy Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đã kết hôn nhưng bọn họ không hề liên lạc với nhau, kể từ ngày nhận giấy chứng nhận thì tính ra cũng đã được một tuần rồi.


Ề Ài, ngay cả Võ Hạ Uyên cũng không khỏi Ý buồn cười, có lẽ bọn họ là cặp vợ chồng xa lạ nhất trên đời này.

Một ngày nọ, Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi chạy đến bên cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, Võ Hạ Uyên trông thấy sườn mặt tuấn tú hoàn hảo của Trương Tấn Phong.

Người đàn ông quay sang nhìn cô, ánh mắt anh vẫn vô sâu không lường được như trước: “Lên xe đi, bố tôi muốn gặp cô.” Võ Hạ Uyên không còn lựa chọn, cô chỉ có thể về với Trương Tấn Phong.

Nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ, hai tay cô áp chặt lên bụng dưới.

Dường như chỉ khi làm như vậy thì cô mới thấy yên tâm hơn.


Bố Trương Tấn Phong vừa ra viện không lâu nên sắc mặt hơi kém. Khi Võ Hạ Uyên bước vào, cô trông thấy ông đang mân mê hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Ông nhìn vào bụng Võ Hạ Uyên rồi vui mừng nói: “Đến rồi à?” “Chào chú ạ.” Võ Hạ Uyên nghe nói bố Trương Tấn Phong có hai người con trai, Trương __ Tấn Phong chào đời khi ông đã gần sáu mươi h tuổi. _ KÝ Nghe thấy thế, bố Trương Tấn Phong nhíu mày: “Con gọi ta là gì cơ?” Trương Tấn Phong lập tức ôm eo Võ Hạ Uyên, nói bằng giọng trầm ấm và ôn hòa: “Vui đến mức ngốc luôn rồi à? Gọi bố đi.” Anh lằng lặng nhìn Võ Hạ Uyên bằng đôi mắt đen thằm, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gọi: “Bế.” :