Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 110: Tìm được một con đường sống



” Tiếng hét thất thanh vang lên hòa cùng với những tiếng sấm ngoài cửa sổ, trên bóng cửa phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ. Cô ngồi trên giường thở hổn hển, vô thức ôm chặt lấy chiếc chăn bông, vai vẫn còn đang run rẩy, Cô lại mơ về tối hôm đó…

Thậm chí đến cả cảm giác toàn thân mất đi trọng lượng cũng vô cùng rõ ràng. Cô chậm rãi duỗi tay ra trước mặt mới thực sự xác nhận được rằng mình vẫn còn sống.

Đúng vậy, Võ Hạ Uyên vẫn còn sống Vào lúc cô tưởng rằng bản thân và đứa con của mình bắt buộc phải chết thì lại tìm được một con đường sống! Điều này có phải thể hiện rằng số phận sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy không?

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng. Tối hôm đó cô hoàn toàn mất đi khát vọng sống, chỉ muốn bóng tối nuốt chứng lấy mình. Sau đó mới phát hiện ra, cô có cảm xúc tiêu cực như vậy chủ yếu là do virút X gây ra.

Còn bây giờ, vi-rút trong cơ thể cô đã được loại bỏ hoàn toàn.

Cô muốn sống! Không chỉ vì đứa con mà còn vì chính bản thân cô, cũng là vì những người đã tính kế, phản bội, đâm sau lưng cô.

Bụng của Võ Hạ Uyên đã rất lớn, đứa con trong bụng cũng đã được chín tháng rồi, nhưng mà… Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng xoa bụng dưới. Nhưng mà bác sĩ nói, trong hai đứa trẻ này có một đứa không thể tiếp tục sống nữa rồi.

Đúng vậy, cô sinh đôi, nhưng mà một đứa sớm đã không còn, vì vậy cho dù có phải dốc toàn bộ sức lực cô cũng phải bảo vệ thật tốt đứa trẻ còn lại.

“Trương Tấn Phong…” Võ Hạ Uyên lẩm bẩm, sau đó thấp giọng cười, nhưng tiếng cười cứ lớn dần, lớn dần khiến cho căn phòng tĩnh lặng, trống trải trở nên vô cùng đáng sợ.


Đã nửa năm kể từ khi cô rời khỏi người đàn ông đó. Trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, đủ để khiến cho Võ Hạ Uyên bị quật ngã rồi lại đứng dậy tiếp tục sống. Cô lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt thoáng có một nét cười mê hoặc, như vậy xem ra hai đứa con của cô đáng lẽ đều ó thể đã chết trong tay Trương Tấn Phong rồi, cô bắt buộc phải tính cho rõ ràng món nợ này.

“Hạ Uyên?” Cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, lo lắng hỏi: “Người giúp việc nói rằng cô ấy nghe thấy tiếng hét, sao thế? Em mơ thấy ác mộng à?

Người đó nhanh chóng bước đến bên giường, chỉ bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lên, khuôn mặt tuấn tú lập tức lộ ra, là Võ Đức Duy.

Mà người đã cứu Võ Hạ Uyên cũng chính là anh.

Không những thế, Võ Đức Duy còn là anh trai của Võ Hạ Uyên, là người anh trai ruột danh chính ngôn thuận có quan hệ huyết thống với cô.

Võ Hạ Uyên vẫn còn nhớ rõ, Võ Đức Duy đã thực sự xúc động đến thế nào khi cô tỉnh lại. Người đàn ông nhẹ nhàng, tinh tế ôm cô vào lòng, áy náy nói: Nhà họ Võ là gia đình quyền lực và danh giá nhất An Giang, Võ Đức Duy hiện đang đứng đầu nhà họ Võ. Còn Võ Hạ Uyên, cô không phải là một đứa trẻ mồ côi, cô là con gái của nhà họ Võ này.

Hai mươi tư năm trước nhà họ Võ xảy ra biến cố, bố của Võ Đức Duy bị người khác giết hại, mẹ của anh lại đem theo Võ Hạ Uyên mới ba tháng tuổi chạy trốn đến Cần Thơ, tới bước đường cùng đành phải để đứa con gái của mình trước cửa một trại trẻ mồ côi.

Thời gian cấp bách nên bà chỉ có thể vi tên của đứa bé để lại: Võ Hạ Uyên. Đợi đến khi ông nội của Võ Đức Duy từ nước ngoài trở về để giải quyết mọi chuyện thì đã không còn tung tích gì của Võ Hạ Uyên nữa, mẹ của Võ Đức Duy cũng mất tích.

Qua nhiều năm như vậy, Võ Đức Duy vẫn chưa từng từ bỏ ý định tìm lại mẹ và em gái.

Cuối cùng, mười năm trước anh cũng đã tìm lại được mẹ của mình, nhưng tỉnh thần của bà đã không còn được tỉnh táo, cho đến khi qua đời cũng chẳng để lại được tin tức có ích nào, vì vậy mọi người trong nhà họ Võ đều cho rằng Võ Hạ Uyên đã chết rồi.

Mãi cho đến khi Võ Đức Duy đến Cần Thơ phát triển thị trường, nghe được những.

người ở tầng lớp thượng lưu bàn tán về chuyện của tên Trương Tấn Phong kia, anh mới nghe thấy một cái tên khiến anh run rẩy: Võ Hạ Uyên.

Toàn bộ thông tin liên quan đến Võ Hạ Uyên mà anh điều tra được trong thời gian đầu chỉ vỏn vẹn có vài điều: Một đứa con gái mồ côi, hai mươi ba tuổi.

Thời gian đó Võ Hạ Uyên còn phải nằm liệt giường vì vi-rút X, Võ Đức Duy lập tức nhanh chóng tới bệnh viện. Vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên, anh đã biết cô chính là em gái của mình! Cô và mẹ anh thực sự quá giống nhau Vào buổi tối Võ Hạ Uyên bị Lê Minh Khanh bắt cóc đi mất, ngoài Trương Tấn Phong ra, Võ Đức Duy cũng âm thầm có sắp xếp, như vậy mới có thể cứu được Võ Hạ Uyên trở về.

Sau khi được cứu, Võ Hạ Uyên hôn mê suốt ba tháng, còn Võ Đức Duy cũng đã đi tra rõ ràng nguyên nhân Võ Hạ Uyên bị nhiễm vi-rút X đến mức phải vào viện.

Trùng hợp là, người bạn thân nhất của anh là một trong những chuyên gia đứng nhất nhì trong ngành nghiên cứu vi-rút. Anh ta đã lấy một ít máu của Võ Hạ Uyên và nghiên cứu ra thuốc chữa trị chỉ trong vòng một tuần. Võ Hạ Uyên tỉnh dậy một cách thần kỳ.

Điều đáng tiếc duy nhất là đứa con trong bụng, nó đã phải chịu hơn phân nửa sự suy nhược do vi-rút gây ra cho người mẹ nên đã chết trong bụng cô.


Nhưng đối với Võ Hạ Uyên và Võ Đức Duy mà nói thì đây đã là may mắn lắm rồi.

Khi Võ Hạ Uyên vừa tỉnh dậy, tinh thần rất không ổn định, ý thức của cô luôn bị lẫn lộn giữa thực và mơ, vi-rút X đã có tác động tiêu cực rất lớn đến tinh thần của cô, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn cố gắng kiên cường chống chọi lại được.

Sau đó Võ Đức Duy cũng đã đi giám định, chứng minh hai người bọn họ quả thực là có quan hệ huyết thống.

Võ Hạ Uyên cứ thế ở lại nhà họ Võ cho đến tận ngày hôm nay.

“Em không sao” Võ Hạ Uyên dựa vào vai Võ Đức Duy, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh, đợi em ngủ rồi hẳng đi được không?”

Võ Đức Duy nghe vậy, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, khẽ nói: “Được”

Nửa năm chung sống khiến cho hai anh em ruột bọn họ vốn đã lâu không gặp lại cũng dần dần chấp nhận nhau. Hơn nữa đối với Võ Hạ Uyên, Võ Đức Duy quả thực là một người anh trai tốt.

“Hạ Uyên, em nhất định phải bình a Đức Duy thì thầm: “Em và con em đều phải được bình an.”

Võ Hạ Uyên nắm chặt lấy bàn tay anh, thầm đồng ý.

Thời gian thấm thoát, lại nửa năm nữa trôi qua.

“Bào Ngư ngoan, lại đây. Lại đây với mẹ”

Trong căn phòng rộng lớn, ấm cúng, Võ Hạ Uyên cầm đồ chơi trên tay, chơi đùa cùng một đứa bé mũm mĩm kháu khỉnh trông như một con búp bê bằng sứ.

Đứa bé cười khúc khích bò tới, nhào vào lòng Võ Hạ Uyên.

Võ Đức Duy đang gác chân ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, lật xem cuốn tạp chí giải trí trong tay, dáng vẻ tao nhã, nhưng khi nghe thấy tiếng Bào Ngư bi ba bi bô vang lên bên tai thì không nhịn được, anh bật dậy, tiến lên bế đứa nhỏ: “Trời ơi, sao cháu trai tôi lại dễ thương như thế này!”

Bào Ngư bị nâng lên cao, không những õ không sợ hãi mà ngược lại còn cười vô cùng khoái trí.

Võ Hạ Uyên khoanh chân ngồi trên sàn nhà, tỏ vẻ không cố ý hỏi: “Đỗ Minh Châu sắp tới An Giang phải không?”

Võ Đức Duy hơi ngừng lại: “Ừ, anh đoán là cuối tháng này”


“Vậy thì phải làm phiền anh trai sắp xếp giúp em rồi” Võ Hạ Uyên nháy mắt tinh nghịch.

Võ Đức Duy nhìn cô đầy nuông chiều: “Em yên tâm đi.”

Sau khi Võ Đức Duy bế đứa bé đi, Võ Hạ Uyên cầm cuốn tạp chí tài chính trên ghế sô pha lên, sắc mặt có chút lạnh lùng, nhìn vào tiêu đề bắt mắt trên tạp chí: Nữ diễn viên nổi tiếng Đỗ Minh Châu sắp đến Cần Thơ, mời những người hâm mộ hãy đón chờ.

Thật thế sao? Trong lòng Võ Hạ Uyên thâm chế giễu, cô rơi vào tình trạng nguy kịch, Đỗ Minh Châu lại có thể đứng ở nơi có hàng trăm nghìn người dõi theo, nhưng mà là ai cho cô ta có được cái vinh quang này cơ chứ?

Trương Tấn Phong!

Võ Hạ Uyên nhẩm thầm cái tên này, hận không thể nhai nuốt vào trong bụng! Sau đó cô mới phát hiện ra, vi-rút X trên người cô.

chính là bút tích của Đỗ Minh Châu. Vậy mà khi cô đang phải chịu đựng sự giày vò, hành hạ, Trương Tấn Phong lại ở bên Đỗ Minh Châu. Anh ta biết mọi chuyện từ đầu đến cuối!

Thấy bản thân cô phải kéo dài từng hơi tàn để sống như vậy, có phải Trương Tấn Phong cảm thấy vô cùng có thành tựu không? Võ Hạ Uyên ấn chặt lồng ngực, cảm thấy vô cùng đau đớn, càng đau lại càng hận! Rõ ràng là có rất nhiều cách giải quyết nhưng tại sao Trương Tấn Phong lại phải dùng cách này?

Để Đỗ Minh Châu hạ độc cô, rồi ép chết cô, cũng không hề có một chút thương xót nào cho đứa con trong bụng cô. Cho đến sau khi cô “chết” rồi, còn nâng Đỗ Minh Châu lên cao như vậy.

Đây mới là sự cưng chiều của Trương Tấn Phong.

Võ Hạ Uyên ném cuốn tạp chí trong tay xuống đất, trong ánh mắt lóe lên tia lửa giận dữ.

Cô tuyệt đối sẽ không để hai người này được sống yên ổn!