Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 41: Sấm dậy đất bằng

Edited by Bà Còm

Sau khi trở về đế đô, Diệp Tinh Nhi lấy thân phận Ngọc Kính Quận chúa đã tới phủ Thái tử mấy lần, nói là muốn tìm Sở Mộ Từ nói chuyện một chút. Sở Mộ Từ trả lời luôn luôn chỉ có một câu "Ngọc Kính Quận chúa là ai? Không biết", cự tuyệt không gặp mặt, ra lệnh đóng sập cửa vào mặt đối phương.

Mà Thẩm Ngọc Chiếu trong khoảng thời gian này cũng cáo ốm không đi lâm triều, tận lực tránh gặp mặt Hoàng đế để khỏi phải lúng túng, không những thế, còn thông báo sự nghiệp môi giới cả đời này sẽ tạm thời gác lại bởi vì không có tâm tư.

Về sau chẳng biết tại sao Diệp Tinh Nhi lại không xuất hiện nữa, hai người cuối cùng có được một đoạn thời gian yên tĩnh thanh nhàn, thêm đám người Sở Tú Huỳnh và Sở Chi Ngang thỉnh thoảng ghé chơi uống trà tán gẫu về những chuyện xảy ra trong Hoàng thành.

Chuyện duy nhất khiến Thẩm Ngọc Chiếu để ý, đó là việc Sở Vân Khanh được bổ nhiệm làm khâm sai đi Từ châu giám sát chữa trị ôn dịch. Vì sao lại bị điều đi ngay sau khi Sở Vân Khanh tìm Lệ Phi nói chuyện? Điều này không thể không khiến mọi người hoài nghi, có lẽ đây thật ra là Lệ Phi cố tình khuyến khích Hoàng đế an bài.

Lệ Phi có thể đưa ra rất nhiều lý do, thí dụ như Sở Vân Khanh thân là Hoàng tử nên chịu rèn luyện, nhưng lý do chân chính thì chỉ có một, đó là bà ta không hy vọng nhi tử đối nghịch với mình, bà ta không thể để nhi tử gây trở ngại cho mình.

Sở Vân Khanh không chào từ biệt bất kỳ người nào, cứ im hơi lặng tiếng rời khỏi Đế đô, nếu không phải Sở Chi Ngang nhắc tới chuyện này, Sở Mộ Từ và Thẩm Ngọc Chiếu thậm chí cũng không biết - - đương nhiên sau khi biết chuyện, hai người đều bị tức ngực thật lâu.

"Ta đã khiến người đệ đệ này bị thua thiệt rất nhiều." Ngồi bên bàn đá dưới cây ngô đồng, Sở Mộ Từ châm đầy hai chén trà xanh, đưa cho Thẩm Ngọc Chiếu một chén, "Lúc trước nàng thích đệ ấy như vậy, bây giờ suy nghĩ lại một chút, quả thật có đạo lý."

Thẩm Ngọc Chiếu cố ý hỏi: "À? Chàng cũng cảm thấy Ngũ gia là nam nhân đáng giá phó thác cả đời sao?"

"... Nhưng ta cũng không kém, ta cũng đáng để nàng phó thác cả đời."

"Miệng nói không bằng chứng, ai tin được chàng."

Sở Mộ Từ chân thành nói: "Chờ sau này nàng gả cho ta, ta tự có biện pháp từ từ chứng minh."

"Chàng nói như vậy khiến ta thật sự có điểm mong chờ." Thẩm Ngọc Chiếu nhịn không được khẽ nhếch khóe môi, "Chỉ mong trận phong ba này mau chóng dẹp yên, ta chờ chàng hướng bệ hạ cầu hôn, bất quá..."

"Bất quá cái gì?"

Giương đôi mắt đen như mực nhìn hắn, nàng cười như không cười nhấn mạnh: "Ta sẽ không chia xẻ trượng phu với những người khác, nói ta cố chấp cũng tốt, tùy hứng cũng được, nhưng điểm này đích xác là ranh giới cuối cùng nếu muốn cưới ta."

Hắn đột nhiên đưa tay, dùng sức bóp gương mặt của nàng một cái: "Ta thích chính là điểm này của nàng, trừ nàng ra, đời này ta cũng không có ý định cưới nữ nhân khác."

"Nói phải giữ lời?"

"Ta không lừa nàng, không tin chúng ta ngoéo tay."

Thẩm Ngọc Chiếu thiếu chút nữa cũng bị động tác như hài tử của hắn chọc cười: "Ngoéo tay thì không cần, dù sao nếu chàng nuốt lời, thì ta cũng có khả năng đổi ý bất cứ lúc nào."

Sở Mộ Từ lắc đầu, giọng nói chắc chắn: "Nàng trốn không thoát đâu."

Thẩm Ngọc Chiếu liếc hắn một cái thanh tú động lòng người: "Rốt cuộc toàn bộ Hoàng thành vẫn chưa có người nào dám nói với ta lời này."

"Cho nên ta mới đặc biệt nhất, vì thế mới bắt được trái tim của nàng."

Nàng quả thực nên vỗ án tán dương trình độ vô liêm sỉ của hắn.

Sở Mộ Từ thích nhất nhìn nàng rõ ràng không phản đối, nhưng vẫn gắng bày ra bộ điệu không thèm cãi lý với hắn, hắn chống cằm đưa mắt nhìn nàng một hồi lâu, rốt cục vẫn nhịn không được, chồm người tới muốn hôn nàng.

"Đừng làm rộn, để Trần Trần thấy được thì ta lại phải trừ tiền công của hắn."

"... Ai nha, đây thật là một lý do cự tuyệt tốt quá nhỉ, Thẩm đại nhân."

"Điện hạ khen nhầm."

Hai người đang đùa giỡn với nhau, chợt nghe bên ngoài đình viện tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó vị Giang Trần tiểu hộ vệ vừa mới được nhắc tới liền xuất hiện trong tầm mắt.

"Điện hạ, chủ... chủ tử!"

Dựa theo lệ cũ, Thẩm Ngọc Chiếu nhất định muốn trêu chọc hắn vài câu, bất quá lần này nàng nhìn ra Giang Trần không thích hợp, biết chắc là có chuyện khẩn yếu, thần sắc hơi trầm xuống.

"Nói."

Trên trán Giang Trần rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn biết rõ nói ra việc này hậu quả là gì, nói không chừng bản thân sẽ bị họa lây, gần như chắc chắn sẽ bị hai vị tổ tông này liên thủ đánh cho một trận.

Nhưng... Hoàng mệnh như núi.

"Bệ hạ thỉnh điện hạ cùng chủ tử vào cung một chuyến."

Sở Mộ Từ ánh mắt do dự: "Vì chuyện gì?"

"Là vì..." Giang Trần thở ra một hơi thật dài, mang theo thần sắc kiên quyết hy sinh, "Ngọc Kính Quận chúa có tin vui."

Trong nháy mắt bên tai hai vị Sở Thẩm tựa như có tràng pháo đang nổ vang.

Diệp Tinh Nhi quả nhiên là trời cao phái tới khảo nghiệm hai vị tổ tông sống này, nữ tử kỳ ba này vừa có thể thiết kế Sở Mộ Từ lên giường với ả, lại có thể dùng hậu duệ của Hoàng gia để công khai đoạt chính phòng với Thẩm Ngọc Chiếu, thật sự đẳng cấp rất cao siêu.

Mà giờ khắc này Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu đang đứng trong Thừa Đức Điện, đều trầm mặc giằng co với Hoàng đế.

Hoàng đế thật khó xử đến nỗi ngũ quan cũng đều vặn vẹo, ngài liên tiếp uống ba bốn chén trà, cho đến khi bụng căng rốt cuộc không chứa nổi, lúc này mới đau khổ mở miệng: "Chuyện này... Mộ Từ, Ngọc Chiếu à..."

Thẩm Ngọc Chiếu lạnh giọng ngắt: "Quận chúa mang thai, là hài tử của ai?"

"..." Hoàng đế thiếu chút nữa bị nghẹn, "Đây đương nhiên là của Mộ Từ rồi..."

"Nhi thần căn bản không có phát sinh bất cứ chuyện gì với ả ta!" Sở Mộ Từ bất thình lình rống to một tiếng, nhất thời khiến lão cha nhà mình sợ hết hồn, "Lui một vạn bước để nói, dù cho thật sự xảy ra chuyện gì, đó cũng vì trong trà bị hạ dược, điểm này liền trực tiếp bỏ qua hay sao? Không thèm xét lại một chút nào liền cho đối phương được như nguyện rồi?!"

Hoàng đế chưa tỉnh hồn đưa tay vuốt ngực: "Đừng la đừng la, coi chừng Lệ Phi ở bên trong nghe thấy được."

Trong mắt Sở Mộ Từ hiện ra vẻ tàn khốc càng sâu: "Cho tới bây giờ, phụ hoàng vẫn còn toàn tâm toàn ý suy nghĩ thay Lệ Phi phải không? Nhi thần muốn gì căn bản không quan trọng, hạnh phúc của nhi thần cũng có thể tùy ý chôn vùi, chỉ cần nữ nhân của phụ hoàng cao hứng thôi, đúng không?"

"..."

"Nữ nhân của phụ hoàng đã đạt được ước muốn rồi, vậy nữ nhân của nhi thần thì sao? Sau khi Thẩm Đại tướng quân chết trận sa trường, Ngọc Chiếu luôn coi phụ hoàng như thân phụ, ai ngờ cuối cùng nhận lãnh một trò khôi hài thô bỉ nhất chỉ được giải quyết cho xong việc như vậy?"

Đối mặt với chất vấn lần này, Hoàng đế lần đầu tiên cảm thấy không phản bác được.

Nhưng lại có người trả lời thay.

"Sao lại là trò khôi hài? Thái tử nói sai rồi." Lệ Phi vén mành từ trong điện đi ra, váy gấm vân văn thiên thủy ôm lấy thân hình uyển chuyển, bà ta khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo, ngữ điệu uyển chuyển, "Bệ hạ chính là vì lòng bao dung như biển mới làm ra quyết định này, hiểu được nhân sinh khi vừa chào đời chẳng phân biệt sang hèn, nữ tử dân gian cũng chưa chắc thua kém so với nữ quyến trong Hoàng cung, huống chi hài tử trong bụng Ngọc Kính Quận chúa xác thực thuộc về Hoàng gia không thể nghi ngờ."

Sở Mộ Từ ánh mắt đã muốn giết người: "Nương nương như thế nào có thể xác định hài tử kia nhất định thuộc về Hoàng gia?"

"Quận chúa vốn là thân thanh bạch, điểm này Bản cung có thể dùng tính mạng để đảm bảo." Lệ Phi giọng nói chắc chắn, "Huống chi chuyện đã xảy ra đêm hôm đó tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến, cho dù Thái tử giải thích thế nào cũng chỉ sợ khó ngăn được miệng thiên hạ."

Bà ta kiên trì lôi chuyện đêm đó ra nói, chiêu này đưa ra đúng là "thăm trận trăm thắng", bởi vì không một ai có thể chứng minh Sở Mộ Từ bị hãm hại, cũng không có người nào đủ can đảm đi nghi vấn Diệp Tinh Nhi có bị Sở Mộ Từ phá trong sạch hay không.

Cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ bí mật, nhưng hết lần này tới lần khác đều không có biện pháp làm sáng tỏ chân tướng dơ bẩn kia.

Ngón tay bên người siết chặt, Sở Mộ Từ trán nổi gân xanh, mắt thấy sắp sửa khống chế không nổi tâm tình, thời khắc mấu chốt lại bị Thẩm Ngọc Chiếu ngăn lại.

Thẩm Ngọc Chiếu đưa tay quàng bên hông hắn, nàng không nhìn Lệ Phi, chỉ ngước mắt bình tĩnh nhìn về phía Hoàng đế: "Ý của Bệ hạ là nhất định muốn cho Quận chúa gả vào phủ Thái tử?"

Hoàng đế trầm giọng thở dài, thoạt nhìn tuy có áy náy nhưng cũng không phủ nhận.

"Ngọc Chiếu, ủy khuất con."

"Bệ hạ vì sao lại nói như vậy?" Lệ Phi bên cạnh ra vẻ kinh ngạc, "Quận chúa gả cho Thái tử chỉ có thể làm tiểu thiếp, nhưng nàng rõ ràng mang thai nhi tử thừa tự trước, đây chính là Long tử tương lai, nếu nói ủy khuất, cũng nên là Quận chúa bị ủy khuất mới đúng."

Thẩm Ngọc Chiếu không nói lời nào, vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hoàng đế, giống như là muốn từ trên mặt ngài tìm ra một dấu vết do dự, cho dù chỉ là một tia dao động nhỏ mà thôi, nhưng Hoàng đế ngoại trừ áy náy càng sâu thì không hề cho ra đáp án nàng kỳ vọng.

"Bệ hạ, nếu như tương lai Quận chúa sinh hạ hài tử, khi nghiệm thân không phải hậu duệ của Thái tử thì thế nào?"

Hoàng đế theo bản năng phản bác: "Không thể nào, hài tử này rõ ràng là của Mộ Từ, đâu thể của người nào khác."

"Thế gian mọi sự đều có thể xảy ra."

Lệ Phi lạnh lùng liếc qua, mắt hạnh xinh đẹp duyên dáng ẩn hiện vẻ tức giận: "Lời này của Thẩm đại nhân có ấn ý gì? Bản cung vừa mới bảo đảm cho sự trong sạch của Quận chúa, Thẩm đại nhân hiện giờ lại đưa ra nghi vấn, vậy đúng là nghi vấn nhân cách của Bản cung rồi."

"Thần không dám nghi vấn nương nương, nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề sau này thần có muốn cùng chung phu quân với nữ tử khác hay không, thứ cho thần ích kỷ, nhất định phải triệt để hỏi cho rõ ràng."

"Thẩm đại nhân đúng là rất ích kỷ." Lệ Phi ngoài miệng cũng không chút nào nhường nhịn, nếu nói ban đầu bà ta còn biết thu liễm, hiện tại sự cố chấp cùng lớn lối cất giấu trong nội tâm đều đã thể hiện ra từ trong ánh mắt rồi, "Vì độc chiếm Thái tử liền không từ thủ đoạn gạt bỏ Quận chúa đang mang thai, đây quả nhiên là khí độ đáng có của nữ quan mai mối sao? Nên biết, đến giờ bệ hạ còn chưa chính thức tứ hôn cho ngươi cùng Thái tử, cho nên ngươi cũng không thể xem như danh chính ngôn thuận làm Thái tử phi tương lai, có tư cách gì khoa tay múa chân?"

Thẩm Ngọc Chiếu hít sâu một hơi, rồi mới miễn cưỡng đè lại cơn tức mãnh liệt trong lồng ngực, nàng cực kỳ hiểu rõ thái độ của Sở Mộ Từ vừa rồi, bình tĩnh mà xem xét, hắn và nàng ở thời khắc này còn có thể bảo trì "tâm bình khí hòa" thì coi như đã lập kỳ tích.

Nhưng một câu nói kế tiếp của Lệ Phi đã triệt để làm cho biểu tượng thong dong ngụy trang của nàng sụp đổ.

"Năm đó Thẩm tướng quân chết trận sa trường, Thẩm phu nhân cũng tuẫn tiết theo, kể từ lúc đó Thẩm đại nhân lẻ loi hiu quạnh hơn mười năm, nhất định phải hiểu rõ cảm giác mất đi phụ mẫu khổ sở như thế nào? Quận chúa mang hậu duệ của Thái tử, ngươi lại cố ý ngăn trở nàng gả cho Thái tử, thật sự nhẫn tâm vậy sao? Hài tử xuất thế không có phụ thân, tương lai đặt chân ở Hoàng thành như thế nào?"

Hoàng đế nhạy cảm phát giác Thẩm Ngọc Chiếu trong chớp mắt sắc mặt đã trở nên xanh mét, vội vàng ngăn cản Lệ Phi nói tiếp: "Nói Mộ Từ là được rồi, cần gì dính dáng đến phụ mẫu của Ngọc Chiếu?"

Hoàng đế biết rõ, Thẩm Ngọc Chiếu kiêng kỵ nhất người khác nghị luận phụ mẫu của mình, cũng kiêng kị người khác ở trước mặt vạch trần vết sẹo bản thân không phụ không mẫu, đây quả thực là cấm địa của nàng, đụng vào sẽ gây ra hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Ai ngờ Lệ Phi càng nói càng kích động, hoàn toàn không thấy cảnh cáo của Hoàng đế, chỉ tập trung tinh thần trừng mắt với Thẩm Ngọc Chiếu: "Mất công Thẩm đại nhân tự xưng là đệ nhất mai mối của Hoàng gia, thế nhưng lại làm ra chuyện chia rẽ nhân duyên như vậy, thật không lo lắng bị gãy phúc thọ sao?"

"Có ý định hãm hại hơn nữa ác ý hãm hại người khác, vậy mới phải lo lắng bị gãy phúc thọ chứ sao?" Sở Mộ Từ mạnh mẽ kéo Thẩm Ngọc Chiếu ra phía sau, mắt phượng hẹp dài đen như mực trở nên âm trầm, bức người khác phải rùng mình, "Huống chi cho dù muốn giảm thọ, cũng sẽ do ta gánh chịu thay, dù sao mệnh cô tinh cứng rắn, không sao cả - - nhưng cái ả Ngọc Kính Quận chúa kia, ta tuyệt đối sẽ không cưới!"

Lệ Phi cả giận nói: "Hài tử của ngươi cũng không cần sao?"

"Muốn nói ta vô tình vô nghĩa cũng tốt, làm nhục thể diện Hoàng gia cũng được, tâm ý của ta đã quyết, không phải là Ngọc Chiếu thì không cưới, dù cho phụ hoàng có chịu tứ hôn hay không cũng vậy!"

"..."

"Nương nương nếu cảm thấy chưa hết giận, không bằng hướng phụ hoàng góp lời, lột bỏ vị trí Thái tử của ta là xong, nương nương luôn là người nói năng khéo léo tâm tư kín đáo, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề!"

Lệ Phi đột nhiên đưa tay ôm ngực, bà ta cả người run rẩy chỉ vào Sở Mộ Từ: "Ngươi... Tốt lắm! Bệ hạ dạy dỗ ra một nhi tử thật tốt!"

Lời còn chưa dứt, bà ta đã ngửa người ra phía sau té xỉu, nhắm mắt yếu đuối nằm trong lòng Hoàng đế.