Từ Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tình cũng khiến người ta đau đớn, nếu như sớm biết như vậy thì có đánh chết cũng không cho Lưu Vũ đụng
vào mình.
Ngay sau lúc bị Lưu Vũ tiến vào, cô đã khóc thét lên, lúc ấy thật sự Lưu Vũ đã dừng lại, rồi anh khom người nhìn vết thương của cô. Nhưng cơn
đau xuất phát từ bên trong thì anh coi bằng cách nào? Chỉ đến khi nhìn
cô chảy rất nhiều máu, tất cả ham muốn của anh đều bị dọa trở về.
"Anh đừng chạm vào em!” Hai mắt Từ Nhan ngấn nước trừng trừng nhìn anh,
nếu như anh còn cưỡng bức cô làm gì thì cô nhất định đạp xuống giường.
Giờ này Lưu Vũ còn tiếp tục giày vò Từ Nhan ư? Tuy lo làm phúc cho mình
mới quan trọng, nhưng thân thể Từ Nhan càng quan trọng hơn, nhìn cô vì
anh mà khóc, đã khiến anh rối loạn không thôi mất rồi.
"Để cho anh xem nào, anh không đụng vào em nữa đâu." Lưu Vũ dịu dàng an
ủi, giữ chặt cặp chân cô, để tránh việc cô nổi cáu đạp anh, cúi xuống
xem bên trong cô đau thế nào.
Từ Nhan bực bội, vung nắm tay đánh lên bờ vai anh, nhưng trên người anh
toàn cơ bắp, chỉ khiến tay cô đau mà thôi, cô trực tiếp cắn vai anh
luôn.
Lữu Vũ nhíu mày, vết cắn của cô khiến anh đau đớn, nhưng so với tiếng
thét đau đớn khi nãy thì nhằm nhò gì? Anh im lặng để cho cô tùy ý cắn
tùy ý đá, anh cũng không giận cũng không tránh né xem xét chỗ rách bên
dưới, nhưng chỉ thấy máu chảy ra từ bên trong. Chỗ đó được che giấu ở
rất sâu, anh ngó cũng không thấy được gì nhiều, nhưng vấn đề là vệt máu
ấy thuyết phục bản thân anh rằng vết rách của cô rất nghiêm trọng. Lòng
anh đau, không phải bởi vì mặt trận dễ dàng chiếm lĩnh bị phá hủy mà bởi vì người con gái anh yêu bị anh làm thành vậy.
Anh lặng lẽ chạy về phía nhà tắm, lấy ngay một chiếc khăn mặt ướt. Lúc
quay về phòng ngủ, Từ Nhan đang chống người ngồi dậy một cách khó khăn,
lúc này cơ thể anh chợt bén lửa bởi vì dáng ngồi hoàn hảo của cô đang
hiện ra trước mặt. Nói không bị sao chắc là giả rồi, còn nói không có mơ mộng chuyện gì cũng là giả nốt, nhưng mà lúc này anh nào dám tiến tới
làm cô bị thương được đâu, dù sao cũng là do anh khiến cô đau đớn tới
vậy mà.
Ngồi chồm hỗm trước người cô, anh rất cẩn thận nhẹ nhàng tách chân cô ra, sau đó lau hết vết máu cho cô một cách dịu dàng.
Vốn dĩ Từ Nhan đang hận động tác thô bạo của anh, nhưng vì cử chỉ dịu
dàng lau đi vết máu bên dưới bây giờ, cơn giận cũng từ từ giảm đi, cũng
vì cử chỉ này của anh khiến lòng cô có gì đó là lạ.
Cả đêm, Từ Nhan và Lưu Vũ nằm ngủ như thường, anh không làm gì mà chỉ ôm lấy cô thôi. Nhưng mà, anh cũng không để cô mặc quần áo vào, nhất định
bắt cô trần truồng đi ngủ, đồng thời trên người anh cũng không mặc bất
cứ cái gì, anh nói lý do cực kỳ chính đáng: "Tụi mình là vợ chồng, đáng
lẽ ra là phải tận hưởng niềm vui vận động mạnh kia mới đúng. Nếu giờ bọn mình không làm được được chuyện đó, vậy thì em cũng đừng nghĩ đến việc
mặc quần áo vô làm chi.
Nếu cô mà phản kháng ấy à, làm gì có kết quả chứ, dù cô có phản đổi kiểu nào đi chăng nữa thì anh cũng luôn có lý do ép cô phải làm. Đến cuối
cùng, cô cũng để kệ anh, cơ thể cũng thôi luôn, chỉ cần anh không biến
thành sói là được rồi, bởi thật sự cô nuốt không nổi khi anh cứ lăn qua
rồi lăn lại như vậy đâu. Mà còn may, sau lần anh ra trận đợt đầu tiên
thì không thấy anh làm gì nữa, việc này khiến lòng cô cực kỳ được an ủi.
Nhưng cô nào đâu biết, lúc nửa đêm Lưu Vũ đã từng lén lút bật dậy, rồi
chạy vọt vào phòng tắm dội nước lạnh. Vì không muốn cô biết được cho nên mới lựa thời gian lúc nửa đêm. Mà bây giờ là thời điểm lạnh nhất mùa
đông, tuy nhiên nhiệt độ bên trong nhà không giảm đi, hơi ấm lan tỏa
xung quanh bảo vệ, tuy vậy tới khi dội nước lạnh lên cơ thể mình, anh
vẫn không chịu được mà rùng mình một cái, và tất cả biến mất trong nháy
mắt.
Khi về giường, Từ Nhan đang ngủ rất ngon, miệng cong lên nụ cười thỏa
mãn, anh đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô, nhưng lại bị cô xoay người đè lên.
Anh cứ nghĩ cô tỉnh rồi, nhưng mắt cô vẫn đang nhắm bình thường, tới đây mới biết động tác này là vô thức. Nhưng đâu biết rằng, trong cơn mơ của Từ Nhan, cô đang cắn đang đánh anh vì giận dỗi, chỉ muốn xả nỗi bực tức này ra.
Từ Nhạn bị tiếng triệu tập gọi dậy, ngó sang bên cạnh thì đã không còn Lưu Vũ ở đó, cũng không biết anh đã đi đâu rồi.
Khu ký túc này của bọn họ nằm ngay phía sau chỗ làm việc, bên dưới là
một sân tập, lúc này dưới đó vang lên những tiếng tập luyện inh ỏi.
Với lòng hiều kỳ cho phép mình, cô xuống giường rồi đi đến cánh cửa sổ
bên kia, nhẹ nhàng kéo bức rèm lên nhìn xuống chỗ binh sĩ , giữa đoàn
binh ấy hình như loáng thoáng có một bóng người quen thuộc. Cô mở to
mắt, nghĩ mình hoa mắt mà thôi, vội dụi dụi, thế rồi bóng người ấy không thấy đâu nữa, chỉ là một đội ngũ đang xếp đội hình.
Bữa sáng không phải do Lưu Vũ mang tới, mà do một anh lính cấp thấp. May thay cô đã rời giường, nếu không thì mất mặt chết đi được.
Lưu Vũ vẫn không xuất hiện, cũng không biết bản thân có chuyện gì gấp,
cô đánh răng rửa mặt ăn bữa sáng, rồi đi xuống lầu. Bộ quần áo kia là do chị Chu mang tới, còn đồ của cô thì vẫn đang phơi ngoài nắng, đêm qua
Lưu Vũ mang đi giặt nhưng vẫn còn chưa khô kịp.
Từ lúc đi đường đến giờ Từ Nhan cảm thấy là lạ, giống như bị què vậy, mà cũng không giống, đi sao mà cong vẹo, cứ mỗi bước đi là bên dưới đau âm ỉ liền luôn. Giờ phút này, Từ Nhan cô hận Lưu Vũ hơi bị nhiều đấy, làm
cô đau đớn thế này, bộ anh không biết "thương hoa tiếc ngọc" hả? Lại còn đẩy thật mạnh nữa, dù sau đó không làm gì nhưng cũng làm cô đau khiếp
đi được.
Tuy nhiên, miệng thì nói hận anh, nhưng từ lúc xuống lầu vẫn luôn tìm
xem anh đang ở đâu, đi ngang qua phòng làm việc của anh, mấy anh canh
gác cũng nói không có ở đây, mà ở sân tập trung huấn luyện cũng không
luôn, không biết anh đi đâu rồi.
Sau lưng có người gọi cô: "Tiểu Nhan hả?"
Từ Nhạn quay lại liền thấy chị Chu ở phía xa, cô vội vàng đi đến đó, nắm lấy tay chị: "Chị, cảm ơn chị đã mua quần áo cho em nhé, bây giờ tới
phòng em lấy tiền trả cho chị nhé."
"Nhìn em kìa, mua có bộ đồ thì tiền bạc gì chứ? Chị không biết được kích cỡ quần áo em thế nào, đáng lẽ nên trực tiếp đến nhà lấy giúp em, nhưng nghĩ là cô em chồng của em không có ở nhà, nên mới đi mua cho em một
bộ." Chị Chu kéo cô ngồi xuống tảng đá bên cạnh sân tập trung huấn
luyện. "Tối hôm qua hoàn thành tốt chứ em?"
"Không tốt." Từ Nhan cũng thẳng thắn nói không tốt.
Quan hệ giữa cô và chị Chu giống như người một nhà, cho nên cũng không gạt chi Chu làm chi cho mệt.
Chị Chu hỏi úp mở: "Có phải tối hôm qua cậu ấy quá mạnh khiến em mệt phải không?"
Mặt Từ Nhan đỏ bừng, giận hờn nói: "Chị à, chị nói cái chi vậy chứ?"
Chị Chu cười cười nói: "Trước mặt chị mà còn nói dối, chị đây cũng không phải người ngoài, nói cho chị cũng đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu
nào."
Từ Nhan thẹn thùng nói: "Bọn em không có chuyện gì hết ."
"Không có chuyện gì? Nào có thể vậy chứ?" Chị Chu thật không thể tin,
lúc đội trưởng Cảnh trở về báo cáo, bảo lúc ấy quần áo Lưu Vũ còn mặc
ngược kia mà, đủ để chứng minh lúc ấy nhất định có chuyện lớn xảy ra
rồi.
"Thật là chẳng có gì đâu chị." Từ Nhan lắc đầu.
Chị Chu liếc nhìn xuống bên dưới chân cô, ban nãy em ấy đi đường không
được tự nhiên mà, không thể tin nổi: "Vậy chân em là làm sao hả? Đi
đường mà nghiêng ngã đủ kiểu, em đừng có nói cho chị là em bị té từ trên giường xuống đấy nhé."
Màu đỏ trên mặt Từ Nhan kéo dài đến tận cuống cổ, thật tình rất muốn nói rằng mình bị ngã từ trên giường xuống, nhưng một đứa con nít cũng không tin nổi lời cô, thôi kệ, gật đầu nói: "Bọn em thật sự có chuyện vận
động mạnh ấy, nhưng em xin thề là sau đó bọn em cái gì cũng không có
làm. Anh ấy vừa thấy em kêu đau khóc thét, thì lập tức rút ra, sau đó
không ham muốn em nữa. Chị à, điều em nói là thật đấy, bọn em thật sự
không có chuyện gì nữa."
"Nhìn dáng vẻ hấp tấp của em đi kìa. Cái thằng Tiểu Vũ này cũng thật tốt với em, lúc gay cấn ấy còn có thể phanh lại, cái đêm đó chị với ông
Cảnh làm chuyện đó, mặc kệ chị có gào khóc như thế nào thì ông ấy vẫn
kiên trì đến cuối, kết quả hại chị đau nguyên một tuần mới bớt cơ, lúc
ấy chị còn muốn bóp chết ông ấy đi nữa kìa."
Từ Nhan nghe vậy thì sửng sốt, sau liền thè lưỡi, đội trưởng Cảnh quả là dũng mãnh, nếu so ra thì A Vũ nhà cô dịu dàng quá rồi. Cho nên cô cũng
không hận A Vũ nữa, chờ anh về sẽ khen anh chàng đáng yêu này.
Hai người phụ nữ ngồi trên tảng đá bên sân huyến luyện nói chuyện một
lúc lâu, vừa nhìn mấy anh đẹp trai đang tập luyện vừa cười toe toét nói
chuyện, tất cả mọi người đều quay ra nhìn các cô, nhưng hai người lại
không coi đó là chuyện quan trọng, cần nói thì nói, cần cười thì cười,
vậy thôi.
"Hôm nay A Vũ không biết đi đâu rồi, ở phòng làm việc cũng không có, ở
sân huấn luyện cũng không có luôn." Nói xong, Từ Nhan vô ý nhắc tới Lưu
Vũ.
Chị Chu trả lời nghi vấn giùm cho cô: "Tụi nó đi chạy việt dã 5km rồi em."
Việt dã... 5 km? Từ Nhan líu lưỡi, trong mắt cô thì 5km kia còn khó hơn
so với việc đi lên trời. Trách không được lại không tìm thấy anh ở đây,
song cũng không rõ một nhân viên chính trị như anh sao lại chạy bộ nhỉ?
"Cấp trên có chỉ thị, công tác chính trị dù có nhiều cũng phải kiểm tra
đánh giá, cho nên ông Cảnh mới tóm bọn họ mà “gõ”, nghe nói trong lúc
kiểm tra sơ bộ thì ai cũng không được về nhà, làm đầu tàu như ông Cảnh
nhà chị cũng đâu được về." Chị Chu giải đáp thắc mắc giùm cô.
Trách sao được ngày đó anh không về nhà, sau đó cũng không về được, hỏi
anh thì anh không nói, chỉ bảo đây là chuyện quân sự cơ mật, nhưng chỉ
kiểm tra đánh giá thôi mà, đâu phải chuyện gì quá bí mật đâu mà giấu
diếm? Nhưng lúc này cô lại lo thay cho Lưu Vũ, anh rời cơ sở trong một
thời gian dài như vậy, không biết có thông qua cuộc khảo sát này không
nữa, chị Chu bảo việc được thăng chức hay không cũng có móc nối với cuộc kiểm tra này.
"Hôm nay em nghỉ, cũng không có chuyện gì. A Vũ thì không có ở đây, nên em rất rảnh."
"Đi với chị tới bênh viện được không? Sáng nay chị có lấy que thử thai
ra xét nghiệm, hình như có thai rồi, muốn đi bệnh viện kiểm tra lại thế
nào."
"Mang thai? Thật hả chị? Chị à, tốt quá đi, bọn chị kết hôn nhiều năm
thế mà vẫn chưa mang thai, anh rể biết không?" Từ Nhan vui vẻ như bản
thân mình mang thai ấy.
Chị Chu kết hôn với đội trưởng Cạnh đã được sáu năm, nhưng chưa mang
thai, nghe nói lúc đội trưởng Cảnh còn là doanh trưởng, chị từng có
thai, cũng là lúc sự nghiệp chị Chu đang gầy dựng, giáo sư được đánh giá xuất sắc nhất, chị đã chọn sự nghiệp nên bỏ đứa bé đi. Lúc ấy nghĩ
rằng, tuổi mình còn quá trẻ, có con cũng rất dễ, nhưng sự nghiệp cũng
không thể qua loa bỏ bê chúng, kết quả nhận lấy sau lần phá thai ấy
chính là chị vẫn chưa có thai lại. Bọn chị đã dùng rất nhiều biện pháp
vẫn không cách nào mang thai, thậm chí dùng thụ tinh trong ống nghiệm
vẫn không thành công như cũ, có lúc hai người họ cũng tính toán đi nhận
nuôi một đứa trẻ cho xong. Nếu giờ đây, chị Chu chính thức mang thai,
đội trưởng Cảnh nhất định sẽ rất sung sướng, anh ấy muốn có con đến phát điên lên rồi.
"Anh ấy còn chưa biết, chị chưa nói cho anh ấy. Cũng bởi vì chị bị chậm
kinh, gần đây lại thích ngủ, cho nên mới lấy que thử thai ra dùng coi
sao, ai ngờ kết quả cho ra hai vạch đỏ chót luôn, nhưng không dám chắc
chắn nên muốn tới bệnh viện xét nghiệm lại một phen." Nét mặt chị Chu
bình tĩnh vô cùng, ngược lại với vẻ sung sướng của Từ Nhan bên cạnh.
"Được, em đi với chị. Đi nào, chúng ta đi liền luôn đi." Từ Nhan cũng bất chấp việc mình đi cong đi vẹo, kéo chị Chu đi luôn.
Đến bệnh viện, Từ Nhan lo lắng còn hơn chị Chu, chị Chu thì ngược lại
rất bình tĩnh ngồi đó chờ kết quả xét nghiệm chính thức. Khi đứng xếp
hàng chờ kết quả xét nghiệm của chị Chu, lòng bàn tay Từ Nhan đổ đầy mồ
hôi, và khi tất cả đều được xác nhận chính thức, hai người sung sướng ôm lấy nhau.