Từ Nhan tràn đầy tự tin Lưu Vũ sẽ trở về, vì vậy cô còn đặc biệt ăn diện cho mình một chút, phải làm cho mình ăn mặc xinh đẹp, còn cùng Giai
Giai đi mua thức ăn về nấu cơm, định cho Lưu Vũ một điều bất ngờ. Cô rất ít khi nấu cơm. Trước kia sống một mình, cô muốn được ra ngoài ăn,
thường đi đến nhà Đồng Diệp ăn chực, ai bảo ở nhà cô đều không có cơ hội nấu cơm chứ?
Đồng Diệp từng nói với cô: "Cậu nên học nấu một vài món đi, già như vậy
rồi không thể ngày nào cũng ăn qua loa cho xong được, sau này lập gia
đình thì phải làm sao bây giờ?"
"Rau trộn thôi." Từ Nhan cười với cô một tiếng, tùy tùy tiện tiện, không cần thiết chút nào. Quả thật cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải nấu ăn cho chồng. Kết quả hôm nay lại xảy ra thật. Nếu biết như vậy thì cô đã học một vài món ăn từ Đồng Diệp rồi.
Trong siêu thị, có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người đang tranh luận vì chọn món ăn.
"Mua cái này đi, anh em thích nhất là thịt bò." Giai Giai chỉ vào miếng thịt bò.
"Thịt bò coi như xong. Chị sẽ không làm thịt bò. Đây là món thử thách
tài nấu nướng của một người." Từ Nhan lắc đầu. Tài nấu nướng của cô đã
không dám khen, còn dám làm thịt bò à?
"Hình như em biết làm." Giai Giai suy nghĩ thật lâu rồi mới nói đôi lời lập lờ nước đôi.
Mắt Từ Nhan sáng rực lên: “Em xác định em biết làm?” Cô rất thích bò bít tết. Thường ngày sau khi tan việc bọn họ thường hẹn Tiểu Ngư đi ăn bò
bít tết. Nếu không phải Đồng Diệp không ăn thịt bò thì được ba người
rồi.
“Hẳn là có thể làm. Em đã từng nhìn thấy anh em làm thịt bò.” Giai Giai lại suy nghĩ một chút, còn không dám xác định.
“Em chỉ từng nhìn thấy Lưu Vũ làm, không thể xác định được.” Ánh mắt Từ
Nhan mờ mịt, cô còn nghĩ rằng sẽ được ăn bò bít tết, xem ra muốn ăn bò
bít tết thì phải ra nhà hàng rồi.
“Nhưng em muốn lấy thử một chút. Nếu bây giờ không làm được thì chờ anh
hai trở về để cho anh hai làm, cho anh ấy cơ hội thể hiện tài nghệ nấu
nướng của mình.” Giai Giai còn quyết định muốn mua miếng thịt bò này,
cũng năn nỉ Từ Nhan đồng ý.
Miếng thịt bò để trong giỏ, trong lòng cô có cảm giác rất bất an, thật
hận bản thân mình trước kia không học nấu nướng từ mẹ, nếu không bây giờ có thể thể hiện một lần.
Cô mua thêm không ít thức ăn, mặn cũng có chay cũng có, đã mua thì mua
đầy một giỏ. Nếu đổi lại là ngày thường thì chuyện này tuyệt đối không
thể xảy ra. Nhưng cơ hội để Từ Nhan đi chợ đã ít lại càng ít. Trước kia
chỉ cùng Đồng Diệp ra ngoài mua thức ăn thôi. Nhưng cơ hội như vậy rất
ít, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vừa về đến nhà, Từ Nhan lập tức đuổi Giai Giai ra khỏi phòng bếp. Lúc cô nấu cơm không thích người khác đứng quan sát bên cạnh. Thật ra thì nói
trắng ra là sợ kỹ thuật “cao siêu” của mình sẽ dọa sợ cô bé này. Nhưng
rất không may, cô bận rộn đến loạn tay loạn chân vẫn mới làm xong việc
xắt thức ăn. Hơn nữa chỉ cắt một thứ mà phải trả giá cao, suýt chút nữa
thì cô chặt luôn ngón tay mình đi rồi. Sau khi cắt đứt một lớp da, nhìn
máu chảy ở đầu ngón tay, trong lòng cô thật hận mình, tại sao không học
thật tốt việc làm cơm chứ?D?Đ!L?Q!Đ] Vừa mới băng bó vết thương xong,
dầu trong nồi đã sôi lên, cô vội vàng bỏ thức ăn vào nồi. Kết quả dầu
bắn ra tung tóe. Cô xào loạn lên, loay hoay đến tâm phiền ý loạn, trên
mặt đổ đầy mồ hôi. Việc nấu ăn này còn mệt mỏi hơn công việc của cô, mệt hơn gấp ba lần việc sắp xếp lại sách trong thư viện. Cô rất bội phục
những người biết nấu ăn, có thể biến những món ăn bình thường sau khi
trải qua bữa tiệc xào nấu thành những món ăn thơm phưng phức. Đây chính
là một môn nghệ thuật, nghệ thuật rất hay. Cô cảm thấy tất cả những
người biết nấu cơm đều là thần tiên, cảm thấy rất bội phục họ.
“Chị dâu, hãy để cho em làm đi. Ở nhà em đã từng nấu ăn rồi.” Giai Giai
cũng muốn thể hiện một chút, nhìn Từ Nhan ngay cả cắt thức ăn cũng chảy
máu, cũng biết cô nấu ăn không được tốt, vì vậy muốn gánh vác nhiệm vụ
vinh quang này.
Từ Nhan hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Trong nhà chị lại để cho em nấu ăn,
thật có hơi.... .....” Cô càng nói về sau thì càng lúng túng không thể
nói được nữa.
“Không có chuyện gì đâu, chị dâu, lúc ở nhà em cũng thường giúp mẹ nấu
cơm. Tuy em làm cũng không ngon nhưng hôm nay em muốn thể hiện một chút, để cho anh chị nếm thử tài nghệ nấu nướng của em.” Giai Giai rất hưng
phấn cầm cái xẻng lên.
Từ Nhan bị đẩy ra ngoài, hơi luống cuống còn có chút xấu hổ. Tay cô bị
cắt rách da nên rất đau, vừa rồi còn không cảm giác được đau như thế
nào, bây giờ đã bắt đầu phát tác, thấm vào da thịt cô từng chút từng
chút một, giống như dầu rán bắn vào.
“Thật là ngốc chết mà, ngay cả thức ăn cũng không cắt được, cũng có thể
làm bị thương đến ngón tay. Nếu để cho mình làm thức ăn, còn không bị
lột da mới lạ?” Từ Nhan gõ đầu mình, tự lầm bầm chửi.
Nhìn đồng hồ, anh ấy cũng sắp trở về, nhưng phía bên kia lại không có
một chút động tĩnh, cô lấy điện thoại gọi qua. Nhưng điện thoại kết nối
mà lại không có ai nhận. Vì vậy cô gửi một tin nhắn qua: “Về sớm một
chút, em ở nhà chờ anh, có việc gấp.”
Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, bên kia cũng không có tin tức. Cô
lại bắt đầu gọi điện thoại, vẫn là trạng thái không có ai nhận máy, như
thể điện thoại bị hỏng, bất kể cô gọi thế nào vẫn không có người nghe.
Cuối cùng tức giận, cô ném điện thoại lên bàn trà, quyết định không gọi
vào số này nữa, cũng giận Lưu Vũ. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Nghĩ đến chuyện anh không có phản ứng với mình, cô càng thêm khẳng định
là mình không có sức quyến rũ. Vì vậy bây giờ anh lười phải về nhà, mặc
kệ cô. Càng nghĩ càng có loại khả năng này, trong lòng cảm thấy không
thoải mái, cũng lo lắng thêm. Mình thê thảm vậy thật à? Cô càng nghĩ
càng khó chịu. Vốn cô cho là anh kết hôn với mình thì ít nhiều trong
lòng cũng thích mình, ai ngờ vậy mà không có phản ứng với mình chút nào. Vậy sao anh lại muốn cưới cô? Đùa giỡn sao? Việc hôn nhân có thể đem ra làm trò đùa sao? Cô chỉ thiếu không khóc to lên, lần đầu tiên cô có xúc động muốn khóc. Cô nhất định phải hỏi xem rốt cuộc trong lòng anh suy
nghĩ thế nào?
Từ Nhan, rốt cuộc mày tức cái gì? Anh có trở về hay không thì mày có cần phải tức giận như vậy không? Chẳng phải là mày không hài lòng với anh,
bảo tốt nhất anh đừng đụng cô à? Bây giờ chẳng phải anh tới để không
đụng mày à? sao mày lại quan tâm anh có trở về hay không, không trở lại
không tốt hơn sao? Trong lòng có một giọng nói đang châm chọc cô.
Đây là hai chuyện khác nhau. Mình có đồng ý hay không là một chuyện,
ngược lại anh có phản ứng hay không là một chuyện khác. Mình tệ như vậy, không có sức quyến rũ như vậy sao? Hôm nay mình sẽ thử một chút xem rốt cuộc anh có phản ứng với mình hay không. Trong lòng có một giọng nói
khác bác bỏ ý châm chọc của giọng nói này.
Từ Nhan buồn bực mở ti vi nhưng không biết xem cái gì. Cô chỉ đổi kênh
không có mục đích không ngừng, chỉ là tâm phiền ý loạn mở lung tung
thôi. Âm thanh trong ti vi rất lớn nhưng cô lại không biết. Còn nhớ đến
cảnh hôm qua xem ti vi, anh muốn xem tin tức thể thao mà hết lần này đến lần khác cô muốn xem phim Hàn Quốc. Lúc ấy đang chiếu bộ phim rất hot
“Đại Trường Kim”, vì vậy mỗi lần đến giờ vàng, cô sẽ ngồi trước ti vi
xem.
“Em lớn như thế, chỉ xem những thứ này thật không có ích lợi gì.” Lúc đó Lưu Vũ cũng muốn xem tin tức thể thao, vì vậy muốn kích thích cô một
chút, muốn cô đổi kênh khác.
“Sao, anh coi đánh bóng rổ cũng không chán à?” Lúc ấy Từ Nhan quay lại nhìn anh.
“Bà xã, một chút thôi, anh xem đội Hỏa Tinh có thể thắng hay không, xem
xong sẽ lập tức trả quyền làm chủ ti vi lại cho em, sao nào?” Cứng rắn
không được thì đổi thành mềm mỏng.
“Chờ em xem “Đại Trường Kim” xong rồi hãy nói.” Từ Nhan không kề dao động.
Kết quả chính là Lưu Vũ cầm điện thoại di động lên xem thể thao, Từ Nhan lại xem phim Hàn ngon lành. Hôm nay vẫn là chiếu “Đại Trường Kim” vào
giờ vàng nhưng Từ Nhan lại không có ý muốn xem. Trong lúc vô tình, cô
đổi ti vi sang kênh tin thể thao, bất giác dừng lại, ở đó vẫn đang chiếu trận đánh bóng rổ nhưng nhân vật chính xem ti vi lại không có ở đây,
đến giờ vẫn chưa về, không biết có nguyên nhân gì không.
Cô lại bất giác cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn xem có tin nhắn hay
không, nhưng lại rất thất vọng. Điện thoại di động vẫn yên tĩnh, cái gì
mà ngay cả cú điện thoại hoặc tin nhắn cũng không có. Cô lại tức giận
ném điện thoại lên bàn trà, quyết định đánh chết cũng không động vào
điện thoại này. Tốt nhất là anh không nghe điện không trả lời tin nhắn.
Cô còn không mong anh sẽ trở lại.
“Chị dâu, anh hai còn chưa về ạ?” Giai Giai mở cửa phòng bếp đi ra
ngoài, lại nhìn thấy Từ Nhan đang tức giận ngồi ở phòng khách, dường như cô đã hiểu.
“Anh ấy chết rồi.” Từ Nhan tức giận trả lời một câu.
“Chị dâu, sao chị có thể nói anh em như vậy?” Giai Giai bất mãn kháng nghị.
“Chị có thể làm sao? Chị gọi mười mấy cuộc, anh ấy vẫn không nhận, tin
nhắn cũng không gửi về. Em nhìn một chút xem mấy giờ rồi, đã tan việc về nhà từ sớm rồi.” Từ Nhac tức giận cầm điều khiển ti vi ném một cái.
Giai Giai nhìn đồng hồ, quả thật đã khuya lắm rồi. Thức ăn các cô mua về cũng đã làm xong mà anh trai vẫn chưa về, cũng khó trách chị dâu lại
tức giận. Hôm nay các cô chuẩn bị nhiều đồ như vậy định chờ anh về. Vì
anh trai, chị dâu còn tự mình xuống bếp, kết quả suýt chút nữa đã cắt
đứt tay. Chị không tức giận mới là không bình thường.
“Có thể anh hai đang bận, có thể không tiện nghe điện thoại. Anh trai
không thể nào không liên lạc một cách vô cớ.” Giai Giai giải thích.
“Không đợi nữa, chúng ta ăn đi.” Từ Nhan đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Hôm nay món ăn rất phong phú, chỉ thiếu món bò bít tết, xem ra Giai Giai còn chưa muốn thử. Không nắm chắc trận chiến, cô ấy chưa dám đánh. Từ
Nhan ngồi xuống, gắp thức ăn bỏ vào miệng rồi khẽ nhai.
Từ Nhan nhíu mày không nói gì. Điều này làm cho Giai Giai càng hồi hộp
hơn: “Ăn không ngon đúng không? Đây là lần đầu tiên em nấu cơm, chị dâu
cũng đừng ghét bỏ.” Cô gấp đến độ trên mặt đầy mồ hôi.
“Ăn ngon, ăn rất ngon.” Từ Nhan nói xong lại gắp thêm một miếng nữa.
Nghe được lời đánh giá của cô, trái tim đang treo lơ lửng của Giai Giai
lúc này mới thả lỏng, lau mồ hôi nói: “Chị dâu, vừa rồi chị làm em sợ
muốn chết, nghĩ là em làm không ngon. Đây là lần đầu tiên em phát hiện
tài nấu nướng của mình. Em còn không tin vào tay nghề của em.”
“Ăn thật ngon, không tin em cứ ăn thử.... .....Ăn đi, chúng ta đừng đợi
anh ấy, đợi thêm chút nữa, bụng đói đến mức dán chặt vào lưng rồi.” Từ
Nhan vẫy vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống.
“Chúng ta đợi thêm một chút nữa đi. Có thể anh hai đang trên đường về
đây?” Tuy Giai Giai ngồi xuống nhưng vẫn quyết định đợi Lưu Vũ về rồi
ăn.
“Không đợi, không chừng anh ấy đã ăn rồi.” Từ Nhan bới một chén cơm cho cô, đồng thời cũng bới thêm một chén cơm cho mình.
Đang nói, điện thoại di động chợt vang lên, Từ Nhan không làm gì. Cô vẫn ngồi ăn cơm, ngoài mặt nhìn rất bình tĩnh, như thể không vì điện thoại
mà thay đổi. Giai Giai cầm điện thoại di động của Từ Nhan lên, nhìn
xuống màn hình rồi nói: “Là anh em.”
Cô vừa dứt lời, Từ Nhan đã giành lấy trong tay cô, mở điện thoại ra. Là
tin nhắn của Lưu Vũ, chỉ có năm chữ: “Hai người ăn trước đi.”
Cưới chui với trung tá
Đến lúc đó anh ngồi nghe → chỗ này tác giả viết thiếu, vậy nên tự bịa
thêm vào (vì câu không thấy dấu chấm kết thúc đâu, ngữ pháp cũng chưa
hoàn chỉnh: đến lúc đó anh sẽ ← mới có vậy)
Mà em thấy những chỗ ở quân doanh chị edit là “ở bộ đội”, vậy cũng được à?