Tô Nhan đứng ở ngoài phòng bệnh của Bạch Khuynh, nhìn Bạch Khuynh đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt khó coi nói gì đó với điện thoại di động, từ lúc bắt đầu kích động cuối cùng kinh ngạc, thật lâu sau cũng chưa hồi thần, cuối cùng chậm chạm ngắt điện thoại di động.
Tô Nhan nhìn một loạt cũng có chút nghi hoặc, gõ cửa phòng tượng trưng, thấy Bạch Khuynh còn giống như ở trong cảm xúc của cuộc điện thoại vừa rồi, chờ sau khi cô đi vào, Bạch Khuynh mới giật mình ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Nhan đó, cảm xúc trong mắt là ngàn thuận vạn biến (1).
(1) ngàn thuận vạn biến: (cảm xúc) liên tục thay đổi.
“Cô có khoẻ không?” Tô Nhan nhìn không hiểu ánh mắt lúc này của cô ta là có ý gì, chỉ là nhìn ra, thân thể của cô ta cực kỳ suy yếu, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.
Bạch Khuynh chớp chớp hai mắt, dường như hồi thần lại, sau khi nhìn Bạch Khuynh trầm mặc một hồi lâu mới giọng nói khàn khàn nói.
“Nhìn thấy tôi như vậy có phải cô cực kỳ vui vẻ không?”
Tô Nhan đã có thói quen cô ta xem mình như quân địch giả, cho nên cũng không để ý lời của cô ta.
“ Bạch Khuynh, nói như thế nào, hai người chúng ta đều đã làm việc lâu như vậy, tôi không muốn cô đi đường trượt dốc, nếu cô có thể buông bỏ oán hận với tôi, cô...”
Nhưng Bạch Khuynh chỉ nhìn cô cười nói: “Tôi nói tôi buông bỏ oán hận với cô, Tô Nhan, chúc cô tốt lâu, ngày mai, cô có thể nhìn thấy tôi ngã xuống đáy cốc như thế nào, nhưng cô nhớ kỹ, có một ngày tôi cũng sẽ dẫm lên cô bò lên trên, đây là hứa hẹn của tôi với cô.” Nhưng cũng là hứa hẹn của người kia với tôi.
Tô Nhan không hiểu quá rõ ý trong lời nói của cô ta, nếu nói buông bỏ lại vì sao nói muốn dẫm lên cô bò lên trên?
Tô Nhan cảm thấy chính mình nhiều lời vô ích, chỉ nhìn cô ta khẽ nói: “Tôi hi vọng cô đừng sai tiếp nữa, cô hãm hại tôi như vậy là vô ích.”
Nhưng Bạch Khuynh chỉ cười nịnh một tiếng nói: “Cô yên tâm, ngày mai tin tôi hãm hại cô sẽ tung ra, tạm thời, tôi cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cô, nhưng cũng chỉ là tạm thời, cô nhớ kỹ, tôi sẽ trở về, Tô Nhan, chờ ngày nào đó tôi trở lại, sẽ là ngày cô xuống đài.”
Nói xong, ánh mắt Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan mang theo hưng phấn, làm Tô Nhan nhìn không hiểu hưng phấn điểm nào.
Nhưng A Ken chỉ nhíu mày, lôi kéo tay Tô Nhan thấp giọng nói: “Chúng ta đi nhanh đi, nếu như bị người thấy là không tốt.”
Tô Nhan nhíu mày, gật đầu, nhìn Bạch Khuynh thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Chăm sóc thân thể cho tốt.”
Nói xong, Tô Nhan xoay người đi theo A Ken rời khỏi phòng bệnh, lại không biết trong khoảnh khắc kia Bạch Khuynh bấm dãy số của người kia.
“Tôi đáp ứng anh, hi vọng anh có thể nói được làm được.”
Quả nhiên, ngày hôm sau, đã tuôn ra là Bạch Khuynh vì chính mình hút thuốc phiện cho nên dẫn đến sinh non đứa nhỏ, đến đứa nhỏ cũng không phải của Trình Tự Cẩm.
Nhưng vì cảm xúc Bạch Khuynh có vấn đề, sinh ra tranh chấp với Tô Nhan, mà Tô Nhan ở vào thế phòng vệ.
Tô Nhan nhìn tin tức này, đôi mày thanh tú nhíu lại, với năng lực của Trình Tự Cẩm, muốn huỷ diệt Bạch Khuynh triệt để là chuyện dễ dàng, nhưng, như vậy xem ra, hình như anh thủ hạ lưu tình rồi.
Vì sao?
Tô Nhan nhớ lại, trong nháy mắt nâng lên hai mắt, trong mắt có vẻ kinh ngạc, Tô Nhan, cô suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ muốn Bạch Khuynh chết đến nỗi đó?
Vai bị ôm, thân thể bị vòng ôm quen thuộc ôm lấy.
“Làm sao vậy?”
Tô Nhan nhớ lại phản ứng ngày hôm qua của Bạch Khuynh, chậm rãi xoay người lại nhìn mặt Trình Tự Cẩm ôn hoà nói khẽ: “Em cảm giác có vấn đề gì.”
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn cô thấp giọng hỏi: “Làm sao?”
Tô Nhan nhíu mày, nhớ lại phản ứng của Bạch Khuynh khi thấy cô nói: “Ngày hôm qua em đi gặp Bạch Khuynh, cô ấy nói chuyện, có phần...”
Nhe vậy, Trình Tự Cẩm nâng mắt, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua em đi gặp cô ta rồi hả?”
“Ừ.”
“Nói gì?”
Tô Nhan nhìn cặp mắt đen của Trình Tự Cẩm, chớp chớp hai mắt nói: “Nói một chút không giống như lời nói của cô ấy, có một chút là lạ, anh đối với cô ấy, có phải thủ hạ lưu tình rồi hay không?”
Một câu cuối cùng, Tô Nhan một giọng điệu nói đùa nói, lại đổi lấy Trình Tự Cẩm thâm sâu chăm chú nhìn mắt của cô.
Tô Nhan sửng sốt, “Sao vậy?”
Ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu sắc chăm chú nhìn cô, trầm giọng nói: “Em cảm thấy được anh còn chưa dứt tình với cô ta, cho nên thủ hạ lưu tình?”
Tô Nhan nhíu mày, khoé môi nhếch lên, tay nhỏ khẽ xoa khuôn mặt đẹp trai của anh, nói khẽ: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Em cho rằng đúng?”
“Không phải?”
Trình Tự Cẩm sâu sắc nhìn mắt tràn đầy ý cười của cô, tay to xoa tay nhỏ của cô, một tay khác cầm điện thoại bấm một dãy số, nhưng hai tròng mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô.
“Hàn Lỗi, làm cho Bạch Khuynh xuống đài triệt để...”
Tô Nhan vừa nghe, sắc mặt hơi đổi, cướp lấy di động vội vàng nói: “A, không cần, không cần, anh ấy nói đùa tôi, trợ lý Hàn, anh bận rộn.”
Nói xong, Tô Nhan liền ngắt điện thoại di động, lập tức trơn tròn tròng mắt trừng người đàn ông nhếch môi cười nhạt, cô bực bội đánh vai anh một cái.
“Anh cố ý phải không?”
Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ giữ chặt đầu cô, khuôn mặt tuấn tú tiếp sát vào khuôn mặt cô, môi mỏng chỉ cách môi đỏ mọng của cô có vài milimét, nhẹ nhàng căng ra vừa động cũng sẽ động vào môi đỏ mọng mềm mại của cô.
“Người nào cố ý, hả?”
“Anh, anh, anh cố ý, anh biết rõ là em đang nói đùa.”
Trình Tự Cẩm chỉ mở môi mỏng ra, đã ngậm môi đỏ mọng non mềm của cô vào trong miệng, khẽ cắn.
“Ưm ưm...”
“Em ngốc như vậy, nếu anh thật sự bịt kín đường của cô ta, người khác nhìn em thế nào? Từ trước đến nay anh không sao cả.”
Nghe vậy, Tô Nhan sửng sốt, đương nhiên không nghĩ tới, Trình Tự Cẩm sẽ đứng ở góc độ của cô suy nghĩ, lúc này Tô Nhan thật sự cảm động không dứt, nhưng không lâu sau này, mới phát hiện chính mình buồn cười giống kẻ ngu ngốc.
“A Cẩm...”
Ánh mắt Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm cô càng phát ra âm trầm, hơi thở thở ra cũng càng ngày càng nóng, phả vào trên mặt Tô Nhan, làm tổn thương da thịt của cô.
“Anh, đứng dậy, em, em còn phải tham gia hội họp báo.”
Trình Tự Cẩm chỉ hôn khuôn mặt cô, đứng dậy nhìn cô, ánh mắt u ám nói: “Buổi tối, phòng tắm ba lần.”
“Cái gì?” Tô Nhan cho rằng mình nghe lầm, lại đối diện cặp mắt sáng hàm xúc lắm khi đó, sắc mặt đỏ lên.
“Anh chết đi.” Đẩy anh ra đứng dậy rời đi, thật giống như sau lưng có người đuổi theo cô.
Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng của cô rời đi, khoé môi nhếch lên một độ cong dần biến mất không thấy, sắc mặt có chút tối tăm, lấy di động bấm #dấu hiệu dãy số như thế.
“Lập tức rời đi, đừng lại xuất hiện trước mặt bất kì kẻ nào, nếu cô không đóng được miệng, tôi không ngại tìm người giúp cô.”
Ngắt điện thoại di động, ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm tối như một vũng nước đọng.
Trong cuộc họp báo Tô Nhan chỉ nói ba câu.
“Tôi sẽ không truy cứu.”
“Tôi sẽ quay phim thật tốt.”
“Cảm ơn các fan của tôi.”
Chỉ là ba câu này, đã giải quyết chuyện vốn được chú ý, có người thay Tô Nhan bênh vực kẻ yếu, có nói Tô Nhan đại lượng thiện lương, không đáng so đo, dù sao bình luận tốt về Tô Nhan càng ngày càng nhiều.
Mà Tô Nhan cho rằng đây là Trình Tự Cẩm nghĩ chu đáo, không sai, Trình Tự Cẩm là muốn làm cô tạo hình tượng tốt nhất.