Tô Nhan nghe nói, khóe môi co rút thật mạnh, trong bụng thầm nói: Có loại ông chủ như anh nắm quyền, sao có thể phá sản?
Tô Nhan hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, nhìn nửa bên mặt hoàn mỹ của anh, hơi dời đi tầm mắt, không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng nếu nhìn anh trong thời gian dài, tim của cô sẽ đập nhanh.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, người đàn ông này không phải người cô có thể dây vào.
"Tôi vào giới giải trí, anh không có ý kiến gì sao?"
"Em đang dùng tư cách một người vợ để hỏi ý kiến chồng sao?" Trình Tự Cẩm khẽ cười nói.
"..."
"Anh phải biết thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, tôi nghĩ người nhà của tổng giám đốc Trình chắc chưa biết chuyện tôi với anh kết hôn, nếu tôi gia nhập giới giải trí, bị họ phát hiện thì cũng không tốt đối với anh, mặc dù tư tưởng của tôi không phải phong kiến, nhưng tôi cảm thấy nhà của tổng giám đốc Trình đây tuyệt đối sẽ không để một con hát bước vào cổng lớn nhà anh, cho nên..."
"Cho nên, tôi sẽ đập vỡ tường."
"..." Khóe miệng Tô Nhan co rút càng mạnh, rốt cuộc anh ta có nghe được trọng điểm trong câu nói của cô không vậy, cô biết chằc chắn anh ta hiểu ý của cô, chẳng qua là vờ như không biết mà thôi.
Cô cũng chẳng muốn tốn hơi thừa lời, tức giận nói: "Tổng giám đốc Trình, nếu quả thật có một ngày Chính Hằng tuyên bố phá sản, ngài có thể chuyển sang phát triển ở con đường giải trí, ảnh đế không phải anh thì không được."
"Cảm ơn."
"..." Thật không biết xấu hổ!
Tô Nhan cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với hắn, cô sẽ nổi điên, nếu đã vậy, vậy thì thôi đi, dù gì thì chuyện này cũng chả có tổn thất gì với cô, cô nghĩ một lát rồi nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa xe, ba tháng nay luôn phải đi sớm về muộn, quả thật là đã rất mệt.
Dọc theo đường đi vô cùng yên tĩnh, xe dừng trước cổng tiểu khu, Trình Tự Cẩm ghé mắt nhìn cô gái đã ngủ mất, trong màn đêm ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm, bên trong xe chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô, hơi thở có chút nặng nề, có vẻ như rất mệt mỏi.
Đốt một điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt vẫn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan. Ngửi được mùi thuốc lá, cô nhíu chặt mày, cũng dần dần tỉnh lại.
"Hả, đến rồi." Tô Nhan ngẩng đầu đã nhìn thấy cổng tiểu khu nhà mình, dụi mắt quay đầu nhìn về phía anh, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng sâu xa.
"Tô Nhan, em có thể ở lại cái giới này, tôi sẽ bảo vệ cho em." Giọng nói của Trình Tự Cẩm rất trầm, hai tròng mắt lại khiến người ta không nhìn được chút ánh sáng, tựa như cái giếng sâu không thấy đáy.
Lại khiến Tô Nhan giật mình, hai tay nắm chặt thành quyền, hơi thở có chút rối loạn, mím chặt môi, nói: "Không cần, tôi hi vọng chúng ta tiếp tục giữ vững quan hệ thế này là được rồi."
Nghe vậy, Trình Tự Cẩm cũng không tỏ vẻ gì, cứ như cô từ chối mới là chính xác, anh nói: "Không xuống xe?"
"Hả, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt." Nói xong Tô Nhan vội vàng xuống xe, không quay đầu lại mà đi thẳng vào tiểu khu, sau khi nghe được tiếng xe khởi động mới chậm rãi dừng bước, xoay người, chiếc xe kia đã biến mất khỏi cổng tiểu khu, cô nhíu mi lại.
Bởi vì lời anh nói vừa rồi, khiến tim cô đập rất nhanh, cắn răng, xoay người đi vào trong.
Mà trên xe, sắc mặt Trình Tự Cẩm cũng không tốt, có thể nói là tựa như nổi bão, nhìn cái tay nắm chặt vô lăng của anh thì biết, gân xanh trên mu bàn tay đã lộ hết ra ngoài, có thể thấy được là dùng lực không nhẹ.
Anh thắng gấp, dừng xe lại bên đường, dưới ngọn đèn đường vàng nhạt, mặt mũi anh âm trầm, môi mỏng mím chặt, ngẩng đầu liếc sang ghế phụ nơi Tô Nhan vừa ngồi, khóe miệng khẽ nhếch lộ vẻ giễu cợt không rõ.
Cô từ chối...
Rất tốt!
Ngón tay thon dài khẽ vuốt mi tâm, nổ máy lần nữa, chiếc xe liền hất bụi lao đi.