Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 105: Thang máy trong suốt

Editor: dohuyenrua

Sau khi kết thúc cuộc gọi lại nằm trên giường năm phút nữa mới không cam lòng đi vào phòng vệ sinh, sau mười lăm phút ra ngoài đi xuống lầu.

"Sớm, cha mẹ." Tô Nhan nhìn hai người ngồi ở trên ghế sô pha chờ ăn bữa sáng khẽ gọi.

Khoé môi Nam Hải Lan vẫn cong lên  , nhìn thấy Tô Nhan xuống càng vui vẻ cười.

"Nhan Nhan, sao dậy sớm như vậy, bữa ăn sáng còn chưa xong mà, mẹ đã bảo phòng bếp làm cá và cháo gà, con cũng ăn một chút."

Tô Nhan lắc đầu nói: "Con không ăn ở nhà, con đến công ty một chuyến, gần đây trợ lý Hàn  đi du lịch, con đến giúp anh ấy một chút."

Nghe vậy, Nam Hải Lan cười càng mừng hơn, hình như không ngờ con trai và con dâu có thể hoà hảo nhanh như vậy,   như hình với bóng, khiến cho bà thật vui vẻ, một chuyện tốt nối tiếp một chuyện.

"Vậy thì tốt, nhớ ăn sáng."

"Dạ, con biết rồi, vậy con đi trước."

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?" Trên lầu, toàn thân Tiểu Dật Trần mặc quần áo ngủ Ultraman vuốt mắt đứng ở cầu thang nhìn cô.

Tô Nhan dịu dàng cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Mẹ muốn đi công ty đi làm, Dật Trần phải nghe lời ông nội bà nội, biết không?"

"A, con biết rồi."

"Mẹ đi nhé."

"Vâng, mẹ hẹn gặp lại."

"Ngoan."

Sau khi Tô Nhan đi, Nam Hải Lan mới vẫy tay với  Tiểu Dật Trần.

"Tới, tới với bà nội này."

Tiểu Dật Trần dụi dụi mắt đã đi xuống lâu, nhìn hai người chào hỏi: " Chào buổi sáng ông nội bà nội."

"Ôi, cháu nội ngoan, chào buổi sáng, bà nội dẫn cháu đi rửa mặt, sau đó chúng ta dùng bữa sáng."

Thật ra thì Tiểu Dật Trần rất muốn nói tự cậu có thể, nhưng nhìn  khuôn mặt tươi cười của bà nội, ài, vẫn là được rồi.

Tô Nhan đi vào cửa chính công ti, lần này không cải trang gì, chạy thẳng tới tiếp tân hỏi "Tôi có thể đi lên không?"

Tiếp tân nhìn Tô Nhan sững sờ, không khỏi gật đầu một cái.

Khóe môi Tô Nhan cong lên gật đầu một cái với cô ấy nói: "Cám ơn." Nói xong liền chạy thẳng tới thang máy riêng đi vào.

Đợi đến khi cô gái ở bàn tiếp tân phản ứng mới nhanh chóng lấy điện thoại di động ra đánh chữ bốp bốp bốp.

Tô Nhan đi thang máy, tin tức cô tới đây cũng đã bị tuyên truyền ra, khi cô bước ra khỏi thang máy, tất cả nhân viên tầng cao nhất làm việc cũng chăm chú nhìn chằm chằm cửa thang máy mở ra.

Sau đó nhìn Tô Nhan chậm rãi từ bên trong đi ra, sau đó chạy thẳng tới  phòng làm việc tổng giám đốc.

Một màn này, khiến tất cả nhân viên đều sôi trào.

Lúc trước Tô Nhan tuyên bố rời khỏi làng giải trí để lại một đoạn video kia thật đúng là rung động lòng người, làm cho người ta thấy cũng thổn thức giật mình không thôi.

Sau khi biến mất bốn năm lại xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt công chúng, khó tránh khỏi khiến tất cả mọi người rất kinh ngạc, tò mò.

Mỗi một người đều đưa cổ dài chờ nhìn.

Sau khi Tô Nhan đi vào phòng làm việc, liền vẻ mặt không hài lòng  ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc.

"Sao các anh làm việc thần tốc như vậy? Hôm qua em mới nói xong, hôm nay anh đã đưa người ta đi."

Trình Tự Cẩm cũng nhíu mày, đứng dậy đi tới bên sofa, ngồi  bên cạnh cô, cánh tay dài ôm vai của cô, nhẹ giọng nói: "Mệt mỏi thì đi vào trong ngủ một giấc."

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhan khó coi hơn, quay đầu nhìn anh.

"Anh gọi em đến là để cho em ngủ sao?"

"Không phải em mệt sao?"

"Em mệt chết đi, nhưng anh gọi em đến không phải vì anh cần em hỗ trợ sao? Vậy em còn ngủ gì?"

Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt cô có chút không tốt, nhẹ giọng nói: "Bây giờ không cần em, em đi vào trong ngủ một lát đi."

Nghe vậy, Tô Nhan đứng lên, cau mày nhìn anh chất vấn: "Không phải  anh vội còn quấy rầy em, sáng sớm đã bắt em chạy tới."

Trình Tự Cẩm cũng không giận, kéo tay của cô qua đặt ở bên môi hôn, nhẹ giọng nói: "Bởi vì mỗi thời mỗi khắc anh đều muốn đặt em ở bên cạnh."

Nghe vậy, mặt Tô Nhan im lặng nhìn anh, cuối cùng cũng không thể tránh được đi về phòng nghỉ ngơi, cô thật rất muốn ngủ, mệt chết đi, rất mệt mỏi, phải biết tối ngày hôm qua anh lăn qua lăn lại với cô đã sắp muốn rời ra từng mảnh.

Trình Tự Cẩm nhìn Tô Nhan đi vào phòng nghỉ, lúc này mới cong khóe môi, trở lại  bàn làm việc lần nữa tiếp tục làm việc.

Mà Tô Nhan đi vào phòng nghỉ, sau khi nhìn một vòng, phát hiện cùng trước kia thế nhưng không có gì không giống nhau, đi tới bên giường ngồi xuống, đau lưng, không thể làm gì khác hơn là cởi giày leo lên giường,  không tới năm phút cô đã ngủ mất rồi.

Phải biết từ tối hôm qua, cô cũng đi ngủ không tới bốn giờ, đã nhận được cuộc gọi tới của anh, bây giờ cô chỉ muốn tngủ một giấc thật dài.

Cô vừa ngủ giấc này đúng thật là dài, an toàn không biết công ti vì cô đến đã như ong vỡ tổ rồi, cũng không biết lúc này tính cảnh bên ngoài như thế nào.

Trình Tự Cẩm đứng ở trước cửa sổ, nhìn lầu dưới hoàn toàn đen sì, một nhóm người.

"Trình tổng, các ký giả đã  vây quanh công ty, chúng ta không được ra, dĩ nhiên, bọn họ cũng không vào được, người xem..."

"Không có việc gì, để cho bọn họ chờ, vợ tôi còn chưa tỉnh ngủ."

Nghe vậy, thư ký sững sờ, vợ?

Hoá ra thật sự là Tô Nhan? Bốn năm trước người phụ nữ chấn động một thời, phu nhân tổng giám đốc của bọn họ, nhưng, không phải có lời đồn đãi bọn họ đã ly hôn sao?

"Được, tôi hiểu rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước."

Qua bốn mươi phút, lúc này Tô Nhan mới tỉnh ngủ, có  dấu hiệu tỉnh lại, lật người muốn tiếp tục ngủ, nhưng cô cảm thấy giống như có người nhìn cô.

Cho nên, mới chậm rãi mở ra mắt, nằm nghiêng ở bên cạnh cô, bàn tay sờ đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô ngủ, nhìn cô mở hai mắt ra khóe môi cong lên.

"Đã tỉnh rồi hả?"

Tô Nhan rõ ràng có chút sững sờ, nhìn khuôn mặt đẹp đột nhiên đập vào mắt.

"Làm sao anh..."

"Tỉnh ngủ sao?"

Tô Nhan vươn vai mỏi gật đầu nói: "Ừ, tỉnh ngủ."

"Đi thôi."

"Hả? Đi đâu?" Tô Nhan sửng sốt.

Hai người đứng trong công ty, Tô Nhan nhíu đôi mày thanh tú rất chặt, nhìn ký giả tụ tập ngoài cửa.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Em đoán xem?" Trình Tự Cẩm chỉ khẽ cười một tiếng nói.

Tô Nhan nhíu mày chặt hơn.

"Không phải anh cố ý chứ?"

"Anh có nhàm chán như vậy sao? Em đột nhiên xuất hiện ở công ty của anh, nhân viên nhất định sẽ thảo luận, nếu như  nói là cố ý, không bằng nói, anh đã dự đoán được."

"..." Tô Nhan chỉ là thở dài một cái, nhìn các ký giả ngoài cửa thấy cô xuất hiện liền kích động.

"Làm sao bây giờ?"

Mắt Trình Tự Cẩm nhìn cô nhíu chặt mày, "Không muốn đối mặt ống kính."

Tô Nhan cũng quay đầu nhìn cô, "Chẳng lẽ anh muốn?"

"Nếu không muốn, vậy đi thôi."

"Đi đâu?"

"Về nhà."

"..."

Trình Tự Cẩm ôm Tô Nhan dưới ánh mắt nhiều người đi vào thang máy, Tô Nhan cảm thấy hình như  tất cả nhân viên trong công ty  nhìn chăm chú.

Cũng may cô cũng là người từng trải qua gió to sóng lớn, cũng không phải ngồi  nói như vậy, vẫn có thể rất bình tĩnh.

Mãi cho đến khi đi vào thang máy, Tô Nhan mới mở miệng hỏi: "Không phải nói về nhà?"

"Ừ, về nhà."

Tô Nhan không biết làm sao lại bị Trình Tự Cẩm mang đến tầng cao nhất, khiến cho cô kinh ngạc hơn chính là, thậm chí ở tầng cao nhất có một  thang máy trong suốt, Tô Nhan không nhịn được nghĩ phải mắng ‘* nha ’.

"Đây là cái gì?" Tô Nhan chỉ vào  thang máy trong suốt hỏi.

"Thang máy."

"Em biết rõ là thang máy, tại sao nơi này lại có một thang máy? Còn nữa, thang máy này làm gì? Không phải là cho anh dùng để đặc biệt chạy trốn chứ?"

Trình Tự Cẩm lại cười nịnh một tiếng nói: "Chạy trốn? Anh cũng cần trốn? Thang máy này tồn tại từ khi có toà nhà này, chỉ là gần như không ai biết."

Tô Nhan nhìn này  thang máy trong suốt, không nhịn được chân mềm.

"Em rất muốn biết, tại sao anh muốn sắp xếp một trong suốt thang máy?"

Trình Tự Cẩm thấy sắc mặt cô khá là khó coi, khẽ cười một tiếng, "Em sợ độ cao?"

Tô Nhan chỉ bất đắc dĩ căng khóe môi, mắt liếc anh."Anh không sợ?"

"Ừ."

Cuối cùng, bất đắc dĩ, Tô Nhan thà lựa chọn sợ độ cao cũng không muốn đi đối mặt với nhóm người dưới tầng.

Trình Tự Cẩm ôm chặt cô, tùy ý dựa vào thang máy thuỷ tinh, thang máy chậm rãi giảm xuống, nhìn cả thành phố X, tâm trạng của anh cũng là vui thích và thoải mái chưa bao giờ có.

"Sợ sao?" Trình Tự Cẩm cúi đầu, nhìn người ở trong lòng anh, khẽ cười hỏi, giữa hai lông mày đều là yêu chiều.

Tô Nhan lại có giọng buồn buồn, "Sợ cái gì? Muốn chết cùng chết, không sợ."

Trình Tự Cẩm nghe nói nhướng mày, không khỏi bật cười nói: "Nếu như sợ ôm chặt anh, không ai cười em."

Lần này Tô Nhan không nói, lại ôm chặt lấy Trình Tự Cẩm.

Rốt cuộc sau khi đến, Tô Nhan buông Trình Tự Cẩm ra trừng mắt liếc anh một cái nói: "*."

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười nhạt, thậm chí có một loại cảm giác ngu ngốc.

Về đến nhà, Nam Hải Lan còn đang suy nghĩ bọn họ phải đối mặt ký giả, vẫn là làm sao, hai người này trở về.

"Ôi, sao các con trở về được?"

Tô Nhan trừng mắt nhìn Trình Tự Cẩm nói: "Mẹ, tầng cao nhất của công ty anh có đặt một cái thang máy mẹ biết không?"

Nghe vậy, Nam Hải Lan suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái nói: "Con nói cái đó, mẹ biết rõ, các con ngồi thang máy đó trở về."

"Dạ, nhưng tại sao thang máy trong suốt, căn bản là *."

Nam Hải Lan nghe nói cười, "Đúng không, lúc ấy mẹ đã từng nói với nó, nếu để cho mẹ ngồi cái đó thang máy, mẹ nhất định sẽ không ngồi, hù chết mình."

"Đúng, mẹ, mẹ đang làm cái gì đấy?" Nói xong, Tô Nhan đặt túi ở trên ghế sa lon đã vào phòng bếp.

"Mẹ đang làm canh xương, lát đi bệnh viện, con muốn đi không?"

"Tốt, con cùng đi với mẹ, lúc nào chị dâu  trở lại?"

"Ngày mai là có thể về nhà tĩnh dưỡng, ở cữ nhất định phải tĩnh dưỡng tốt cơ thể, Nhan Nhan, lúc trước con ở cữ là ai chăm sóc?"

"Con mời người chăm sóc, cũng may cô ấy coi như rất tận tâm tận lực, cho nên lúc con ở cữ rất tốt."

"Phải ha, vậy thì tốt, người phụ nữ ở cữ rất quan trọng."

"Ừ, con biết rõ, con thấy canh, thơm quá..."

Trình Tự Cẩm tựa vào ngoài cửa nhìn hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, thỏa mãn, anh vô cùng thỏa mãn,  thỏa mãn chưa bao giờ có!