Quyết định như vậy, Trì Vi chống chiếc dù người đàn ông để lại, cố nén đau đớn, chậm rãi bước tới bãi đỗ xe.
Vừa mới đến lối vào, đã thấy Bạc Dạ Bạch ngồi trên một chiếc xe màu đen, đang mở cửa xe ra.
Chiếc xe này có hình dáng không tệ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhất thời không cách nào nhận diện.
Nghĩ lại, bản thân mình cũng có biết chút ít về xe hàng hiệu, Bạc Dạ Bạch thân phận tầm thường, chiếc xe của hắn lại không chính hiệu, không nhận ra cũng chẳng có gì khác thường.
Sáng tỏ mọi chuyện Trì Vi cảm thấy vui sướng, đi về phía gara bên ngoài lấy xe.
Bởi vậy cô không cần lãng phí thời gian cũng có thể đuổi kịp Bạc Dạ Bạch.
Hai người một trước, một sau rời khỏi Học Viện Ngôi sao.
Đối với cô gái theo sau xe ngay từ đầu Bạc Dạ Bạch đã phát hiện, chỉ là không nhìn thẳng.
Đối với anh ta chuyện Trì Vi tự nhiên thay đổi.
Điều này, không quan trọng.
Trì Vi quyết định kế hoạch bao nuôi, chắc chắn không thể thiếu đi anh ta nhưng thật may có lẽ do trời mưa, lại bị bệnh tim nên hắn không được lái xe quá nhanh.
Cuối cùng, Trì Vi thuận đường bám đuôi, rời khỏi trung tâm thành phố, đi tới một nơi ngoại thành.
Bên ngoài, trời đã tối từ lâu, mưa càng lúc rơi càng to.
" Chết rồi! Xăng sắp hết..."
Nhìn thấy chiếc xe đằng trước đang muốn ra khỏi ngoại thành, Trì Vi vẫn suy nghĩ xem có nên tiếp tục hay từ bỏ.
Nhưng ở khoảnh khắc tiếp theo cô đã phát hiện vấn đề nghiêm trọng, đèn báo trên màn hình hiện ra lượng dầu không sắp hết.
Đôi mắt sáng của Trì Vi trừng lên, bản thân thật là xui xẻo.
Đừng nói đến chuyện đuổi hay không đuổi kịp anh ta, sợ nhất là ở lại chỗ này không về nhà được!
Nhìn bên ngoài bốn phía đen thui một mảnh, Trì Vi cảm thấy tồi tệ đến cực độ.
Ngay lúc này đột nhiên chiếc xe của Bạc Dạ Bạch quay đầu, chỉ có thể nhắm mắt đuổi tiếp.
Ngay lập tức trong lòng Trì Vi có chút thả lỏng vì cô đã lái xe vào một tòa trang viên.
Ở giữa trang viên này có rất nhiều tòa biệt thự nhưng vì mưa quá to nên cô không thấy rõ chúng có dáng dấp ra sao.
Thấy người đàn ông đỗ xe, Trì Vi không suy nghĩ nhiều cũng đỗ xe bước xuống.
" Lão sư..."
Bạc Dạ Bạch mở cửa xe vừa bước xuống đã thấy cô gái này bỗng dưng xuất hiện, đứng chặn ở trước mặt mình.
" Đại tiểu thư, cô theo dõi tôi."
Đây không phải là câu nghi vấn mà là câu trần thuật, chỉ những sự thật đã được phát hiện từ sớm.
Lần này Trì Vi không hề phủ nhận, chỉ là vì bị mắc mưa nên cảm thấy không thoải mái.
" Khặc khặc..."
Nhìn Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng lấy tay che miệng ho, chắc chắn là đã nhiễm phong hàn.
" Lão sư, tim anh không khỏe, đi vào trước đi! Bên ngoài lạnh lắm a..."
Đầu mùa đông mưa rơi trên mặt, xen lẫn với gió lạnh tất nhiên là thấu xương.
" Cô nên về đi, đây không phải là nơi cô nên đến."
Vẻ mặt Bạc Dạ Bạch lạnh lùng, không có chút cảm tình nào nói chuyện.
Sau đó anh ta không thèm nhìn cô gái, chậm rãi bước đến gần căn biệt thự.
Trì Vi liếm môi, nghĩ về chiếc xe đang trên bến bờ neo đậu, lựa chọn theo sau lưng anh ta.
Nhìn thấy người đàn ông vừa mới bước tới gần căn biệt thự.
" Rào.."
Chớp mắt, trong màn mưa xế chiều một căn biệt thự tồn tại biệt lập lập tức được kích hoạt, phát ra ánh sáng diệu kỳ.
Không chỉ dưới mái hiên, nhìn qua chiếc cửa sổ sát đất có thể thấy phòng bên trong đã sáng như thế nào.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy hai chữ " Giang Trạch" sáng loáng đập vào mắt mình.
" Giang Trạch. "
Trì Vi khoanh hay tay lại và thì thầm đọc.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô mở miệng hỏi thử: " Lão sư, anh thuê biệt thự sao? "
Dù sao, Bạc Dạ Bạch họ " Bạc" mà lại ở nơi có họ " Giang" thế này trong lòng cũng khó lý giải.
Nhìn xem, biệt thự này được trang trí đẹp đẽ nhưng lại cách xa trung tâm thành phố... Ở nội thành nếu muốn thuê kiểu biệt thự này, một tháng thì giá phí cũng ở trên trời rồi.
Bạc Dạ Bạch làm giảng viên, làm sao trả nổi, huống hồ người còn bệnh tật vây quanh.
Trên cửa có một con mắt đen phân biệt, Bạc Dạ Bạch vừa bước tới gần cánh cửa phòng đã lập tức mở ra.
Nghe thấy câu hỏi của cô gái, anh ta nhàn nhạt xoay người lại, Trì Vi lại ân cần nói tiếp: " Lão sư, nơi này nhìn không tệ, chẳng qua lại so với trung tâm thành phố thực sự hơi xa, ra ngoài cũng không tiện. Không bằng anh đi theo tôi, tôi cho anh một căn nhà, tuy rằng không phải biệt thự nhưng mình anh sống, tôi nghĩ là thừa sức... "