Trì Vi không thể phủ nhận, trong việc lựa chọn đàn ông, hai người có chút giống nhau, con mắt đều yêu cầu rất cao.
Chỉ là không biết, so với Hoắc Đình Thâm, người yêu Trì An... có thể hơn phần nào hay không.
Vừa mới nghĩ vậy, cô đã nghe Trì An nhẹ nhàng thở dài: " Tôi tự nhiên thích anh ta. Anh ta hoàn mỹ như vậy, tôi làm sao không thích được! "
" Thích thì phải nói ra, viết thư không phải là biện pháp, sẽ không bồi dưỡng được tình cảm! Tháng sau là sinh nhật cô, tại sao cô không thử ước một cái xem sao."
Thấy người bạn tốt của mình nói như vậy, Trì Vi chỉ trầm mặc nháy mắt.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng đáp: " Hừm, lần này trong thư tôi cũng có ước hẹn. Nhưng, anh ấy nhất định không đồng ý gặp mặt …"
" An An, lời này của cô nghe thật là kỳ quái. Không lẽ, hai người chỉ giao tiếp mà không gặp mặt.
Lần gặp nhau gần nhất, là khi nào …?
Trì Vi cũng thấy kỳ quái, Trì An lại là kiểu này, thích một người đàn ông nhưng lại không dám gặp mặt.
" Lần gặp gỡ cuối, là sáu năm trước."
Nghe lời Trì An nói, không chỉ có mọi người trong phòng mà Trì Vi cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể tin được.
Viết thư qua lại sáu năm, xưa nay chưa từng gặp mặt, quả thực không thể tin được … Có thể tưởng tượng, Trì An ái mộ người ta cỡ nào, so với bản thân cô còn điên cuồng hơn nhiều!
" An An, sáu năm trước, cô mới mười ba tuổi! Nói như vậy, chẳng phải cô thích hắn … sáu năm rồi sao.!
Mọi chuyện liên quan như vậy, không ai không kinh ngạc, chỉ là nhất thời không thể nào hiểu nổi.
Trì An không lên tiếng phủ nhận cũng không hề có một hành động nào thừa nhận sự thật nào.
Sau vài giây im lặng, bạn tốt của cô đã lên tiếng khuyên lơn: " An An, cô thật là ngốc! Cô xinh đẹp như vậy, có ai mà không thích, hà tất phải làm mình thiệt thòi … "
Một cô gái khác tiếp lời, giọng nói nhấn mạnh: " Hơn nữa, cô biết không, cô ở một thành phố rộng lớn như vậy, có bao nhiêu đàn ông coi cô là nữ thần trong mộng! Cô nói tôi nghe, người này ở đâu, tên gì. Đã vậy còn quá vô tình …"
Đối với điều này, Trì An bất đắc dĩ nở nụ cười, nghiêm túc nói: " Tôi thích anh ấy là sự thật. Anh ấy không hề biết …"
Lời nói ngưng lại, có chút lạc giọng: "Tên của anh ta, tôi không biết. Chỉ biết người khác hay gọi là " Bạc tiên sinh " …"
Ngay lập tức, không khí rơi vào yên ắng, nghiễm nhiên lại làm người ta bất ngờ.
Trì Vi nhíu mày một lúc, trong miệng vô thức đọc: " Bạc tiên sinh."
Tiếp theo, cô cảm thấy thật buồn cười, nhất định đời này xem kế muội, đối với một người đàn ông không biết tên, lại rơi vào mức độ thấp kém như vậy!
" An An, tôi thực sự khâm phục cô! Tên không biết, còn có thể thầm mến sáu năm trời, tôi có chút hoài nghi … Cô bây giờ, còn có thể nhớ khuôn mặt anh ta ra sao không?"
Loại này khác tình yêu bình thường, không người nào hiểu được, mang theo nghi vấn rất lớn.
" Dáng vẻ của anh ấy, tôi vẫn nhớ tới. Vì tôi có phác họa …"
Trì An vừa nói, lấy tập thơ cất giấu ra, mở ra một bức tranh.
" Trời ạ! An An, tôi vẫn nghĩ rốt cuộc, tại sao cô lại thầm mến anh ta …"
Từ câu nói này không khó để nghe những lời than thở.
Đủ để chứng minh, người đàn ông trên bức tranh, nhất định làm người ta hoảng sợ!
Trì Vi vẫn đang bị sốt, xoa xoa cái trán, không muốn nghe tiếp liền đứng dậy đi qua cửa xuống lầu.
Vừa hay nghe Trì An hoài niệm nói chuyện: " Tranh tôi vẽ nên chỉ đến mức này. Anh ấy so với bức tranh vẫn rất hoàn hảo, đó là sáu năm trước …"
Vừa dứt lời, cô thoáng nhìn qua cửa Trì Vi, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong tầm mắt Trì Vi đối đầu với Trì An, bước chân đột nhiên xoay một cái, biếng lười dựa vào khung cửa, nhìn ba người biểu hiện mấy phần không chịu nổi: " Từ sau, cô không nên tùy tiện đưa người khác về nhà, thực sự phiền phức! "
Trừ Trì An, hai cô gái còn lại vẫn quay lưng với Trì Vi, toàn tâm toàn ý thưởng thức bức tranh phác họa người đàn ông.
Đột nhiên nghe Trì Vi mở miệng, hai người không khỏi giật mình.
Một cô gái cầm bức chân dung bị hù dọa nên để sợi chỉ buông lỏng, bức tranh theo đó mà rơi xuống tay cô.
Vô tình bay đến trước mặt Trì Vi, còn lượn một vòng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Nhất thời, bức tranh trải ra và hiện ra ngay trước mắt Trì Vi.