Lời vừa dứt, bà Hoắc nghĩ đến Lê Tuyết Tâm, không hề che giấu vẻ căm ghét: "Nếu như ba năm trước, Lê Tuyết Tâm không xuất hiện, thì con với Vi Vi mới là một đôi! Lần này, ta chấp thuận, cho phép cô ta sinh ra đứa bé, cũng là vì nhớ chuyện lúc trước, cô ta có công cứu mạng con..."
Nghe thấy thế, Hoắc Đình Thâm lẳng lặng tiến về phía trước, chậm rái rời khỏi biệt thự nhà họ Trì.
Chỉ nhàn nhạt hạ thấp giọng buông lại một câu: "Cô ấy đã không còn là Vi Vi của trước đây nữa rồi..."
Bà Hoắc có chút không hiểu được ý nghĩa lời của con trai, hẳn là hắn đang nhắc đến những lời đồn đại kia, ánh mắt sáng lên: "Đình Thâm, là vì mọi người đều đã thay đổi, Vi Vi cũng đã trải qua mấy lần yêu đương, chuyện đính hôn cũng đã không thành đến hai lần. Con bé chỉ cần có thể yên ấm chuyện hôn nhân, chuyện cũ trước đây đều có thể bỏ qua..."
Đối với chuyện này, Hoắc Đình Thâm hoàn toàn không đủ kiên nhẫn, xem ra suy nghĩ của hắn và mẹ chẳng hề giống nhau.
Đúng lúc này, Lê Tuyết Tâm sau một hồi chờ đợi khổ sở, vừa nhìn thấy hai mẹ con họ đã chậm rãi tiến đến: "A Thâm, Hoắc bá mẫu..."
Bà Hoắc vừa thấy Lê Tuyết Tâm, tâm trạng liền không tốt, vội cất lên một câu cảnh cáo: "Lê tiểu thư, ta hy vọng cô có thể tuân thủ theo lời đã hứa, sau khi sinh ra đứa trẻ hãy cắt đứt hết mọi quan hệ!"
Nghe thấy thế, Lê Tuyết Tâm thoáng chốc ngẩn người, trái tim như ngưng lại một giây: "Trì tiểu thư, cô ta đồng ý để con sinh ra đứa bé sao."
Nhớ lại mấy lời Trì Vi nói ban nãy lúc gặp gỡ, cô ấy khăng khăng nhất định sẽ không bao giờ chịu từ bỏ.
Chỉ có đều cô ta luôn nghĩ, đã là phụ nữ thường tình, nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận nuôi đứa con mà nhân tình của chồng mình sinh ra.
Cũng vì thế mà trong lòng cô ta mang chút tia hy vọng, nếu như Trì Vi không đồng ý, Hoắc Đình Thâm liền có thể dựa vào cái cớ này mà từ hôn!
"Nếu như không nể tình trước đây cô đã từng cứu Đình Thâm, thì ta đã sớm ra mặt rồi!"
Bà Hoắc mệt mỏi rời đi, bỏ lại một câu.
Sau đó, Lê Tuyết Tâm nhìn Hoắc Đình Thâm, khẽ cắn môi hỏi: "A Thâm, có phải vì em mà...Đã làm anh phải khó xử."
Hoắc Đình Thâm nhìn Lê Tuyết Tâm, lặng lẽ so sánh với Trì Vi.
Nếu như nói, Lê Tuyết Tâm dịu dàng như hoa dành dành, thì Trì Vi lại chính là hoa tường vi, tỏa hương sắc nhưng lại đầy gai nhọn.
"Nếu như vì em mà khiến anh phải khó xử, đứa con này thật không nên giữ lại! Từ đầu đến cuối, đều là lỗi của em..."
Nhìn người đàn ông trước mặt mãi không chịu mở lời, Lê Tuyết Tâm nhẹ giọng nói chuyện.
Cuối cùng, Hoắc Đình Thâm cũng thôi suy nghĩ, lời nói phát ra mang theo chút mệt mỏi: "Không được, sức khỏe em yếu ớt, không thể phá thai, cứ an tâm sinh đứa bé ra."
Sắc mặt Lê Tuyết Tâm trắng nhợt, trái tim cô ta dường như cũng chìm xuống, vô thức hỏi: "Trì tiểu thư, cô ấy đồng ý để đứa trẻ này có một danh phận sao?"
Thật sự, chuyện Trì Vi đồng ý để đứa bé được sinh ra đã không khỏi khiến cô ta bất ngờ... Nhưng liệu cô ấy chấp nhận xem nó như con ruột của mình hay không?
Đối với cô ta mà nói, nếu gặp phải chuyện này, e cũng khó chấp nhận.
Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi này, Hoắc Đình Thâm khẽ nhíu mày, cũng đoán được chuyện không thuận lợi, Lê Tuyết Tâm khẽ thở dài: "A Thâm, nếu như vậy thì đứa trẻ này sinh ra mãi mãi mang tiếng là con riêng, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng. Đã vậy, chúng ta hà cớ gì cứ phải gượng ép, để đứa bé này phải chịu khổ một đời!"
Nghe Lê Tuyết Tâm nói mấy lời này, đồng tử Hoắc Đình Thâm càng thêm sâu, bỗng chốc đầy vẻ phiền muộn.
Đêm hôn đó, nếu như bản thân không uống say, để xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Thì hiện tại cũng không có kết cục khó xử như vậy.
Chung quy lại, đâu chỉ mỗi Trì Vi làm sai, lỗi này còn có của hắn!
"Con của chúng ta sẽ không phải là con riêng. Trì Vi, cô ấy nhất định sẽ phải đồng ý..."
Một lúc lâu sau, Hoắc Đình Thâm mới chậm rãi mở miệng.
Chung quy chính là việc kết hôn không thể hủy, cùng Trì Vi nên duyên vợ chồng, sau đó ở bên nhau suốt đời, tốt nhất vẫn nên nghĩ cách khiến Trì Vi đồng ý chuyện này.
"A Thâm, chuyện này thực sự không được! Đứa trẻ hãy để em tự mình nuôi lớn! Anh và Trì tiểu thư cứ ở bên nhau, đừng quan tâm đến em..."
Lê Tuyết Tâm bỗng nắm lấy tay áo Hoắc Đình Thâm, cúi đầu buồn bã nói.
Thấy thế, ánh mắt Hoắc Đình Thâm lộ ra vẻ thâm trầm, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: "Tuyết Tâm, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."
"A Thâm, đừng như vậy...Anh đừng đối xử quá tốt với em, em thật sự không xứng."
Lê Tuyết Tâm nói ra mấy lời này, chậm rãi chẳng hề để lộ ra chút suy tính nào.
"Chẳng có gì là đáng hay không đáng cả, đây là do anh nợ em! Dù sao thì trước đây, là em đã cứu anh một mạng..."
Comment (0)
COMMENT FIRST
Rate this chapter
Vote with Power Stone
Chapter 112: Chương 112: A Thâm, nếu như anh biết được
Nghe mấy lời này, Lê Tuyết Tâm cơ thể cứng đờ, đáy mắt không khỏi nhuốm vẻ chán nản.
Một giây sau, Hoắc Đình Thâm bỏ tay cô ta ra, lành lạnh mở miệng: "Trời lạnh như vậy, sức khỏe của em không được tốt, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
"Được."
Lê Tuyết Tâm nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ là, ngay lúc người đàn ông này vừa quay lưng lại, co ta chỉ còn biết chán chường nhìn theo bóng lưng đó, môi không che giấu nở một nụ cười cay đắng, nắm chặt lòng bàn tay.
Ba năm trước, lúc Hoắc Đình Thâm chuẩn bị tốt nghiệp.
Dựa vào vẻ ngoài xuất chúng, gia đình quyền thế, tài đức hơn người, vị trí của hắn hết sức vững vàng, đối với nữ sinh thì hắn chính là người tình trong mộng.
Cũng là cô gái xinh đẹp nổi bật, cô ta cũng đem lòng chú ý đến Hoắc Đình Thâm, chỉ là cũng nên tự lượng sức mình.
Mặc dù, cô ta cũng là người có chút nhan sắc, thế nhưng xung quanh anh đều là kẻ tuyệt sắc...Hơn nữa, gia đình cô cũng quá tầm thường, Hoắc Đình Thâm là con trai nhà quyền quý, cô ta cũng chưa từng có ý định dám trèo cao.
Mặt khác, chưa cần nhắc đến chuyện trèo cao, cô ta cũng đã không ít lần nhìn thấy Hoắc Đình Thâm luôn thân thiết với một cô gái.
Cô gái này tuy còn rất nhỏ tuổi, nhưng lại mang gương mặt vô cùng kiều diễm, xinh đẹp bội phần, trên người để lộ ra khí chất cao quý.
Tình cờ, cô ta vô tình biết cô gái này tên là Trì Vi, là đại tiểu thư danh giá nhà họ Trì!
Mùa đông năm ấy, nhân lúc tốt nghiệp, vì muốn tổ chức một buổi chia tay thật linh đình nên đã quyết định đi leo núi ngắm tuyết.
Nhà cô ta ở xa, cũng chẳng thể trở về được, nên đành đăng kí tham gia cùng.
Không ai ngờ rằng, giữa đường thì đột nhiên tuyết lở, cũng may là núi thấp, nên tất cả mọi người đều an toàn.
Tối hôm đó, mọi người dựng trại ở lại qua đêm ở làng nhỏ dưới chân núi, nửa đêm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô ta quyết định nên đi dạo xung quanh một chút.
Phút chốc, nghe loáng thoáng tiếng hô hoán của một cô gái, vội vàng chạy đến nơi.
Dừng lại trước một đoạn, cô ta nhìn thấy một người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên nền tuyết, tiến gần hơn một chút thì nhận ra đó chính là Hoắc Đình Thâm!
Nhìn phía sau Hoắc Đình Thâm, vệt tuyết kéo dài một đoạn, rõ ràng vừa có người cứu được hắn từ trên núi tuyết xuống.
Ngay sau đó, theo bản năng, không gọi thêm người, trực tiếp gọi cấp cứu, đồng thời mang theo Hoắc Đình Thâm rời đi.
Sau khi Hoắc Đình Thâm tỉnh dậy, chỉ có thể nhớ được khoảnh khắc mình bị tuyết chôn vùi.
Hắn ngộ nhận, cho rằng cô ta chính là ân nhân cứu mạng mình, cô ta cũng có chút chột dạ, nhưng một lời cũng chẳng hề có ý phủ nhận.
Chẳng qua, cô ta tự trấn an rằng mình cũng có công giúp hắn gọi cấp cứu, xem như cũng cứu mạng hắn thoát khỏi nguy hiểm … Kỳ thực, người cứu hắn cũng chưa từng xuất hiện, nói không chừng, vốn dĩ không hề có người này mà là chính hắn tự lăn từ trên núi tuyết xuống.
Mặc dù, Lê Tuyết Tâm nhớ rõ, lúc đó đã nghe thấy giọng kêu cứu rất yếu ớt của một cô gái!
Sau đó, cô ta tỏ tình với Hoắc Đình Thâm, không những không từ chối, hắn còn trực tiếp công khai mối quan hệ với cô ta, hai người thuận ý ở bên nhau.
Từ đầu đến cuối, cô ta đều cẩn thận giữ kín sự thật này.
Lúc đó, cô ta cứ thản nhiên như vậy, giành tình cảm của hắn về mình.
Cô ta thầm nghĩ, nếu như Hoắc Đình Thâm một lòng yêu mình, thì cho dù có phát hiện ra cô không phải là ân nhân cứu mạng cũng không hề ảnh hưởng gì hết.
Cũng phải nói, cô ta cũng ngày đêm lo lắng cô gái đã cứu hắn đột nhiên xuất hiện.
Tiếc rằng điều lo lắng ấy chưa từng xảy ra.
Nhưng đến cuối cùng, cô ta cũng chẳng thể nào bảo vệ được đoạn tình cảm này đến cùng.
Mẹ mắc bệnh ung thư, cần một khoản tiền rất lớn để trị liệu, cô ta biết chắc rằng Hoắc Đình Thâm có đủ số tiền đó.
Nhưng lúc đó, hai người chỉ mới quen nhau ba tháng, cô không dám mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ hắn, lo lắng rằng mình sẽ để mất điểm trong mắt đối phương.
Hơn nữa, cô ta cũng cảm nhận thấy rõ tình cảm của Hoắc Đình Thâm dành cho mình không hề sâu sắc, cũng chỉ bắt nguồn từ sự cảm động vì cô đã cứu mạng!
Ngay lúc này, Trì Vi lại xuất hiện, cho phép cô được lựa chọn, hoặc là cầm số tiền lớn rồi ra nước ngoài, hoặc là kiên trì với đoạn tình cảm này mà chẳng hề có chút kết quả nào cả.
Cô ta biết rõ, với xuất thân thấp hèn của mình, một bước cũng chẳng thể đặt chân vào cánh cửa nhà họ Trì.
Lại nói đến Hoắc Đình Thâm, hắn có thể vì minhg mà đối đầu với sự ngăn cấm của người nhà họ Hoắc sao? Cho dù thế nào, thì trong chuyện tình cảm này, cô ta cũng không hề có đủ tự tin!
Vì thế cho nên, cô chọn con đường thứ nhất, ngay lúc hắn yêu thương cô nhất, dứt khoát trốn ra nước ngoài.
Nếu như, hắn thật sự yêu mình, thì rời đi cũng là một cách để hắn mãi mãi không bao giờ có thể quên được bản thân, mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Đến bây giờ, sau ba năm, cô ta cuối cùng cũng đã có thể khẳng định rằng trước đây là Hoắc Đình Tâm thật lòng quan tâm mình.
Lựa chọn vào ba năm trước, thật sự là sai lầm!
Chỉ tiếc rằng, cô ta nhận ra quá trễ, hiện tại thật sự đã quá muộn, không thể nào cứu vãn nổi.
"Trong tình hướng năm đó, cứu anh là việc hiển nhiên, anh thật sự không cần phải để tâm mãi trong lòng..."
Bỗng dưng, Lê Tuyết Tâm cúi đầu, buông hàng mi dài xuống, không thể nào nhận ra tâm tình cô ta lúc này.
Hoắc Đình Thâm im lặng suy nghĩ, nháy mắt đã đáp lại: "Sau khi tuyết lở, trên đó nguy hiểm đến như vậy, nhưng em vẫn dũng cảm leo lên đó cứu anh..."
Lời vừa dắt, hắn nhìn thân thể Lê Tuyết Tâm đã có chút tê cứng, chắc bởi là ngoài trời đang hơi lạnh, vội cởi chiếc áo khoác trên người khoác lên cho cô ta.
"Nếu như không phải em vào lúc anh hôn mê bất tỉnh đã nỗ lực lay anh dậy, có lẽ anh đã không thể sống tiếp! Tuyết Tâm, mạng này của anh, đều là do em giữ..."
Dứt lời, Hoắc Đình Thâm đi về phía chiếc xe, giúp cô ta mở cửa sau.
Ngồi trên xe, ngẫm lại những lời mà hắn vừa nói, Lê Tuyết Tâm khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, trong lòng không khỏi chua xót.
Thế nhưng A Thâm, anh vốn dĩ không hề biết... Người thật sự cứu mạng anh, không phải em, từ trước tới nay đều không phải em!