Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 91

Hạ Băng Khuynh ngây 1 chút, mặt nhỏ đỏ lên như trái cà chín.

Cái gì mẹ của đứa trẻ, cô còn chưa có bạn trai.

Siêu cấp đáng ghét, lại bị anh chiếm tiện nghi!

“Mộ Nguyệt Sâm, anh đứng lại!”

Cô đưa đứa bé cho Mộ Nguyệt Bạch bên cạnh, tức giận xông về trước, đưa tay nhấc chân đập ở sau lưng Mộ Nguyệt Sâm: “Nói rõ cho tôi, tôi không phải vợ anh.”

Mộ Nguyệt Sâm quay người nắm lấy tay cô, dùng sức kéo vào lòng, cúi đầu hôn cô 1 cái, ngẩng đầu, cool ngầu nói: “Đây là đáp án!”

“Anh anh” Hạ Băng Khuynh tức giận, mà đỏ lên như cái bánh bao.

Mất mặt nhất là, lúc anh hôn cô, cô còn cảm thấy môi anh khá mềm.

Đầu cô nhất định bị cửa kẹp rồi.

Người nhìn xung quanh ngày càng nhiều.

Nụ cười trên mặt Mộ Nguyệt Bạch biến mất không còn chút nào, đôi mắt vốn ôn nhu, xuất hiện ý lạnh, tuy bình ổn, nhưng sâu thẳm không thấy đáy.

Anh để đứa bé xuống đất, đi qua lấy tay ôm Hạ Băng Khuynh của Mộ Nguyệt Sâm ra, thuận tay ôm cô vào lòng mình: “Nguyệt Sâm, đừng làm bé dễ thương của chúng ta khóc, chị dâu kêu chúng ta chăm sóc thật tốt.”

“Hừ---” Mộ Nguyệt Sâm mũi hừ lạnh 1 cái: “Anh chăm sóc cũng khá cẩn thận đó.”

Đưa tay, không khách khí đánh tay đang ôm Hạ Băng Khuynh của Mộ Nguyệt Bạch ra, kéo cô từ chỗ Mộ Nguyệt Bạch về, nhìn Hạ Băng Khuynh 1 cái: “Bị đàn ông khác nhau ôm là sở thích của em?”

Hạ Băng Khuynh bị họ kéo qua kéo lại đến mơ hồ, bị Mộ Nguyệt Sâm nói vậy, hô hấp trực tiếp ngưng trệ, ủy khuaart đến lời cũng không nói ra.

Cái gì gọi là bị đàn ông khác nhau ôm là sở thích, cũng đâu phải cô tự ôm họ.

Anh dựa vào đâu nói cô vậy.

Xấu hổ từ bọn họ đi ra, cô buồn bực chạy về trước.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn theo hướng cô chạy đi, lòng có chút hối hận, nhưng chỉ có thể làm vậy, anh thà để cô tức giận, cũng không muốn thấy cô bị Mộ Nguyệt Bạch ôm lấy như vậy.

Kế bên, truyền đến tiếng nhàn nhã lười biếng của Mộ Nguyệt Bạch: “Được rồi, không ai được chơi rồi!”

Mộ Nguyệt Sâm quay đầu lạnh lùng nhìn anh, đầy sát khí: “Cô ấy không phải anh có thể chơi, cần thận mạng của anh!”

Mộ Nguyệt Bạch nhìn mặt anh, nhìn rồi nhìn, đột nhiên phì 1 cái, cười: “Em trai, từ nhỏ tới lớn em nói chuyện đều không có thường thức như vậy, anh nói em nghe, giết người phải đền mạng đó!”

Vỗ vỗ vai anh, đuổi theo hướng của Hạ Băng Khuynh.

Hạ Băng Khuynh chạy 1 hơi đi rất xa.

Thật quá đáng.

Thấy cô không thuận mắt nói trực tiếp là được, hôn cô rồi còn nói cô không đàng hoàng, rốt cuộc là ai không đàng hoàng, có bạn gái rồi còn cứ đối xử với cô vậy, anh mới không đàng hoàng.

“Tên đáng ghét! Mộ Nguyệt Sâm chết tiết, Mộ Nguyệt Sâm hư hỏng, hận chết anh---” Cô phát tiết với viên đá nhỏ bên đường, cao gót đẹp của chị cũng bị cô đá đến hư rồi.

Trong lòng, có chút khó chịu.

Đằng sau, tiếng bước chân truyền đó, còn có tiếng kêu của Mộ Nguyệt Bạch.

Hạ Băng Khuynh nhanh chóng thu lại bộ dạng hoang dã của mình.

Mộ Nguyệt Bạch chạy đến bên cô, cúi đầu, mắt ôn nhu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Sâm khiến em k vui rồi?”

“Uhm!” Hạ Băng Khuynh gật đầu.

Cũng không gì đáng giấu.

“Tính nó là vậy, bọn anh đều quen rồi, ra đây vui vẻ chút, anh Nguyệt Bạch cùng em qua đó chơi súng khí được không.” Mộ Nguyệt Bạch dỗ cô, giọng ôn nhu, như gió mùa xuân.

Hạ Băng Khuynh giả bộ vui lên, ngẩng đầu cười: “Dạ đc!”

- -------- ----------