Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 11: Chết yểu chẳng phải càng tốt?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hẳn là có không ít quan viên nhúng chàm, cả trong triều lẫn ngoài địa phương, có lẽ Liệt vương nắm được chứng cử, chẳng trách lại bị truy sát, lẽ nào hắn không biết mình làm vậy sẽ lôi bao nhiêu người vào cuộc?


Mạc Viễn bổi rồi đợi hồi lâu, sợ Thẩm Hi Hòa hỏi vụ án Yên Chi này là như thế nào, khi ấy hắn biết giải thích làm sao với quận chúa vốn còn bằng thanh ngọc khiết?


May mà nàng chỉ nói một câu: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”


Mạc Viễn như trút được gánh nặng, đứng dậy cung kính lui ra.


Thẩm Hi Hòa dùng bữa sáng, lau miệng rồi hỏi Bích Ngọc: “Hôm qua ai thay y phục dính máu cho Liệt vương điện hạ?”


“Bẩm quận chúa, là nô tỳ.” Bích Ngọc vội đáp. “Trên người điện hạ có thứ gì như cuộn giấy, sách vở không?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi. “Nô tỳ không thấy.” Bích Ngọc ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.


Thẩm Hi Hòa đứng dậy, đi đến bên bệ cửa sổ, lấy một hộp hương trong rương hương liệu đưa cho Bích Ngọc: “Em đến phòng điện hạ, lấy hương này thay thế, rồi đem y phục điện hạ thay ra về đây.”


“Vâng.”


Bích Ngọc lui ra, Thẩm Hi Hòa ngồi xuống bên bàn gỗ tròn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê vải vÓC.


Tiêu Trường Doanh bị truy sát gắt gao như thế, hiển nhiên là vì hắn nắm được chứng cứ quan trọng, nhưng chứng cứ ấy còn chưa kịp chuyển đi, vẫn còn nằm trong tay hắn.


Bằng không, kẻ đứng đằng sau đã sớm bị trừng phạt, sao có thể ngang nhiên mưu sát hoàng tử đương triều?


Chẳng mấy chốc, Bích Ngọc đã cầm một bộ y phục nhuốm máu quay về, nàng ta sợ mùi máu tanh nồng làm quận chúa khó chịu, vốn định đem đi giặt, nhưng nghĩ đến chuyện lúc sáng, rốt cuộc vẫn để nguyên như thế mà dâng lên.


Dường như Thẩm Hi Hòa không để ý đến vết máu trên đó, nàng trải y phục ra, sờ từng li từng tí nhưng chẳng tìm được gì, ánh mắt chợt lay động: “Đem giày của điện hạ về đây.”


Bích Ngọc chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn nhanh tay nhanh chân cất y phục đi, sau đó đem giày của Tiêu Trường Doanh đến cho nàng. Đó là một đôi giày da mũi cong màu đen, quanh miệng giày thêu hoa văn đám mây lượn sóng bằng tơ vàng sang trọng. Có lẽ do có trường sam che khuất nên trên giày không dính nhiều máu.


Thẩm Hi Hòa cũng không tìm được tầng kép trên giày: “Không đúng…”


“Quận, quận chúa đang tìm gì thế ạ?” Bích Ngọc lấy hết can đảm hỏi, quận chúa vốn là nữ tử chưa xuất giá, ấy thế mà lại sờ soạng giày của Liệt vương điện hạ, còn chẳng buồn tránh né ai, quả thật là…


Thẩm Hi Hòa không trả lời nàng ta mà nhìn chằm chằm một cánh hoa dính trên đế giày, bị chà xát quá nhiều không nhìn ra là hoa gì, có lẽ vì kẹt giữa các đường vân trên để giày nên mới còn sót lại. Nàng dùng kẹp bạc dùng để điều chế hương kẹp lấy cánh hoa ấy, đưa lên mũi ngửi.


Bích Ngọc trổ mắt nhìn quận chúa nhà mình đầy hoảng sợ, tim đập như trống dồn.


“Là cây bán biên liên” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, quay ra ngoài tìm Mạc Viễn, nhỏ giọng dặn dò, “Ngươi tìm dọc con đường Liệt vương bị truy sát, xem chỗ nào có cây bán biên liên mà xung quanh còn có dấu vết bị giẫm đạp thì đào chỗ ấy, đào được gì cũng đem về đây, tự mình đi đi.”


Mạc Viễn nhìn Bích Ngọc đang cầm giày của Liệt vương đứng sau lưng Thẩm Hi Hòa, thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhanh chóng rời đi.


Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng dời bước đến phòng Tiêu Trường Doanh đang nằm, liếc nhìn lò hương đang tỏa khói lượn lờ, đây là hương an thần điều chế từ mạn đà la.


Mạn đà la nếu dùng lượng ít thì có thể an thần, trị chứng nhức đầu, còn giúp dễ ngủ. Nếu dùng nhiều sẽ làm đầu óc mơ màng, gặp phải ảo giác.


Hắn là Tiêu Trường Doanh bị truy sát đến gần nơi này, thấy thể lực sắp cạn kiệt, rất có thể còn mất mạng nên nhân lúc tạm thời thoát được sát thủ bèn chôn thứ đang giấu trong người ở chỗ kín đáo.


Nếu hắn chết tại đây, tất nhiên sẽ có người tìm tới điều tra, hắn nhất định có để lại ký hiệu sao cho người của hắn có thể tìm được, nơi ấy hẳn là cách đây không xa.


“Không uổng công ta cứu người một lần.”


Nàng bảo Bích Ngọc lấy một quyển sách rồi ngồi đọc ngay gian ngoài trong phòng Tiêu Trường Doanh. Chừng nửa canh giờ sau Mạc Viễn mới trở về, hắn dâng cho Thẩm Hi Hòa một cuốn sổ dính đầy bùn đất cùng với một tủi thơm đựng ngọc bội mà mình đào được.


Thẩm Hi Hòa chẳng ngại ngần gì, cứ thể lật xem cuốn sổ mà Tiêu Trường Doanh suýt mất mạng mới lấy được, chỉ cách Tiêu Trường Doanh một tấm bình phong. Trong số còn có hai phong thư và vài tờ văn khể, xem xong, Thẩm Hi Hòa không khỏi cảm thán: “Không ngờ lại liên quan sâu rộng đến thế.”


“Quận chúa, chúng ta nên xử lý thế này thế nào đây?” Tuy không xem nhưng Mạc Viễn không phải một gã võ biền chỉ biết đánh trận, không thì Thẩm Nhạc Sơn đã không phải hắn làm hộ vệ cho Thẩm Hi Hòa, tất nhiên hắn cũng đoán được đây là thứ gì.


Thẩm Hi Hòa nói: “Ngươi có cách nào đưa nó đến tay Thái tử điện hạ mà không để ai hay biết không?”


“Đưa cho Thái tử điện hạ!” Mạc Viễn không khỏi cao giọng, rồi lại giật mình vì đã thất lễ, “Quận chúa, trước khi rời khỏi Tây Bắc, vương gia đã dặn mạt tướng không được tiếp xúc nhiều với Thái tử điện hạ.” Hắn liếc Tiêu Trường Doanh đang nằm sau bình phong, nói nhỏ, “Cả triều đều biết Thái tử điện hạ sống không quá hai mươi tuổi, vài tháng nữa Thái tử điện hạ sẽ làm lề đội mũ…”


Tức là còn sống không đầy năm năm nữa, Thái tử vì vấn đề sức khỏe mà ở lại đạo quan từ năm lên tám. Hắn không có bè cánh trong triều, chỉ còn là Thái tử trên danh nghĩa.


Các vương gia chỉ đợi Thái tử hoằng là sẽ bắt đầu tranh ngôi vị chỉ tôn.


“Thật không?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày, nở nụ cười nhạt, ý tứ sâu xa, “Chết yếu chẳng phải càng tốt?” “Quận chúa, nói năng thận trọng chút.” Mạc Viễn sợ đến nỗi bất giác nhìn ra cửa sổ.


Thẩm Hi Hòa vẫn điềm tĩnh, thậm chí chẳng buồn để tâm đến sự tồn tại của Tiêu Trường Doanh: “Mạc Viễn, Tây Bắc vương phủ và hoàng tộc Tiêu thị không thể cùng tồn tại, cũng giống Cố gia mới bị diệt môn vậy, chỉ khi nào ta lên ngôi hoàng hậu thì mới có thể gìn giữ Tây Bắc vương phủ, gìn giữ Thẩm gia cùng với chư vị tướng sĩ đi theo Thẩm gia bảo vệ lãnh thổ nước nhà.”


Hữu Ninh để sẽ không cưới nàng, dĩ nhiên nàng muốn gả cho một vị hoàng tử.


“Thay vì khổ công lấy lòng, đánh cược vào tình cảm, không bằng chọn kẻ đoản mệnh chết yểu, đưa hoàng tôn mang dòng máu Thẩm gia lên ngôi.”


“Quận chúa.” Mạc Viễn nghe mà kinh hãi, sợ đến nỗi tái mét mặt mày.


“Ngươi có thể xin chỉ thị từ phụ thân ta, cứ bảo là ta nói.” Thẩm Hi Hòa kéo áo choàng màu lam đang khoác trên vai, gió nhẹ vờn qua làm vạt áo lụa bay phấp phới, khiến nàng trông như tiên nữ hạ phàm, giọng nàng cũng trở nên mơ hồ, “Không nên đánh cược tính mạng cả nhà quá sớm, vì một khi đã đặt cược rồi thì không còn đường đổi ý nữa.”