Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, đồng hồ gần đến tám giờ, Tô Diệp lại càng bực bội bất an, cô từ trước đến nay không phải là người giỏi che dấu cảm xúc, lúc này sắc mặt không được tốt, môi mím chặt, mày nhíu lại một chỗ, mẹ Tô ngồi bên cạnh trong lòng thầm thở dài.
Còn chưa tới tám giờ, dưới lầu vang lên tiếng còi xe, Tô Diệp buông chén, rút tờ khăn giấy lau miệng, mặc quần áo tử tế mang theo rương hành lý xuống lầu, cha Tô cùng mẹ Tô cũng đi theo xuống dưới, thấy Minh Viễn liền nói cảm ơn, lại dặn dò hai người đi đường cẩn thận. Tô Diệp đẩy đẩy bảo cha mẹ mau vào nhà còn mình tự mở cửa xe ngồi vào, nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng cha mẹ dần nhỏ đi, lại vẫn cố chấp đứng ở trong gió lạnh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, đầu mũi của cô đột nhiên có chút cay cay.
"Không nỡ đi hả?" Minh Viễn chú ý thấy cô đang nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, suy đoán hỏi.
"Tổng cộng ở nhà cũng chưa tới mười ngày đã phải vội vàng rời đi rồi!" Tô Diệp lầm bầm.
Nói xong, lại cảm thấy không đúng, Tô Diệp nhanh chóng liếc nhìn Tống Minh Viễn, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước cũng không thèm chớp, Tô Diệp âm thầm thở nhẹ một hơi, có thể hắn không nghe thấy.
Xe vừa lên đường cao tốc, Tô Diệp liền nghiêng đầu tiến vào giấc, cô rất dễ ngủ bất kể là đi xe hơi, xe lửa hay là trên máy bay, chỉ cần muốn ngủ thì chưa đến mười phút đã có thể đi tìm Chu công.
Lần này cũng không ngoại lệ, Tô Diệp ngủ rất say đôi lúc còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, Minh Viễn lắc đầu thở dài không khỏi cảm khái, cô nương này thật đúng là một cực phẩm!
Tô Diệp đang ngủ say, mí mắt bất động không thèm nhắc lên, như có như không hừ một tiếng, đổi tư thế tiếp tục ngủ, Minh Viễn bất lực, không quan tâm tới cô nữa, tự mình xuống xe hút thuốc.
Tô Diệp do có chút buồn nôn nên tỉnh giấc, hé mắt xem xét tình hình thấy phía trước là một loạt xe ngoảnh lại phía sau cũng thấy một hàng dài đông như kiến.
"Đừng ngó nghiêng nữa!" Minh Viễn lạnh nhạt nói.
Xa xa đã có thể trông thấy trạm thu phí, Tô Diệp biết đã tới địa phận Bắc Kinh rồi.
Cô nhoài dưới xuống hàng ghế sau lấy túi đồ ăn mà mẹ cô chuẩn bị cho, đưa tới cho Minh Viễn một quả táo, sau đó không nói năng gì ngồi im chuyên tâm gặm táo.
"Cô khi nào trở lại trường học?"
Tô Diệp vừa cắn một miếng táo lớn khiến miệng căng phồng, thình lình bị hắn hỏi như vậy có chút trở tay không kịp, hai má bị quả táo chèn ép cảm thấy đau.
"Ngày mai!" Câu trả lời tưởng chừng nghe không rõ nhưng Minh Viễn lại nghe hiểu.
"Tôi tốt bụng hỏi thăm cô vậy mà cô chẳng có lòng gì cả!" Giọng điệu thản nhiên, Tô Diệp nghe được giật mình, tuy nói cô đối với hắn cũng không có ý gì, nhưng từ trong miệng hắn nghe được lời này, cô vẫn cảm thấy thất bại.
"Sao anh đến bây giờ vẫn còn độc thân thế?" Tô Diệp nhỏ giọng hỏi, hỏi xong lại cảm thấy lời mình nói ra không rõ ràng, vội vàng bổ sung: "Tôi thấy anh điều kiện tốt như vậy, hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng thế nào mà vẫn độc thân?"
"Tôi cảm thấy chướng mắt, họ không phải hình mẫu lý tưởng của tôi!" Minh Viễn cười nói.
Tô Diệp mím môi nở nụ cười, "Anh cũng đòi hỏi quá cao rồi! Tìm bạn gái quan trọng nhất là cảm thấy hợp, tính cách được, có thể chăm sóc gia đình, những thứ khác đều không đáng quan tâm!"
"Tôi không đòi hỏi cao, cô nghĩ xem thời nay có mấy cô gái toàn mỹ!"
Tô Diệp liếc hắn một cái, hèn mọn nói: "Hừ, đàn ông các anh ngoài miệng nói thì dễ nghe, thực ra thì muốn cô gái đó phải xinh đẹp, phải có khí chất, phải biết nghe lời, phải mềm mại, năng lực không thể vượt quá mình..., một đống điều kiện! Nhưng muốn cũng không có được, nếu thật sự có cô gái vừa xinh đẹp lại có khí chất, gia thế tốt lại mềm mại hiền lành, công việc tầm thường còn có thể chăm sóc gia đình, sớm đã bị người khác cướp đi rồi, còn có thể ở đó đỏ mắt chờ mong mình?"
Minh Viễn cười tủm tỉm, cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói: "Cô hiểu rất rõ đàn ông!"
Tô Diệp gặm hết một trái táo, rút khăn tay vừa lau tay vừa nói: "Những người mà tôi từng xem mắt, phần lớn đều là người như vậy!"
"Xem ra chuyện của chúng ta là cô thấy tôi có đủ năng lực còn tôi thì không chê cô không đủ điều kiện!"
Tô Diệp sửng sốt một chút, chợt phản xạ có điều kiện tính gật đầu, trong lòng có chút mừng thầm, rốt cục là mình đá hắn mà không phải hắn vì ghét bỏ cô không đủ xinh đẹp không đủ khí chất không đủ tinh tế.
"Vậy tốt rồi! Nếu mẹ tôi có hỏi tôi sẽ nói về cô tốt một chút." Minh Viễn như trút được gánh nặng.
Tô Diệp lập tức nghĩ đến mẹ Tô, nghĩ đến ánh mắt mong đợi của mẹ, lại nghĩ đến mẹ cô sẽ giải thích với dì Diêu rằng Tiểu Diệp của chúng ta đầu óc ngu si, đối với chuyện tình cảm phản ứng rất chậm, tuyệt sẽ không khiến Tống Hai Sáng chướng mắt, chỉ là có chút thẹn thùng với dì Diêu.
"Ấy đừng! Nếu làm vậy, mẹ tôi sẽ ở trước mặt tôi khóc lóc không ngừng! Dù sao anh cũng không vừa ý tôi, có sao nói vậy là được rồi!" Tô Diệp cò kè mặc cả.
"Lúc tôi còn nhỏ bướng bỉnh, tuổi trẻ không hiểu chuyện, cũng không nghe lời ai, cha mẹ tôi quan tâm không ít. Nay lớn tuổi rồi, mới hiểu chuyện nam nữ, lại không muốn cha mẹ phiền lòng, có một số việc tôi không muốn làm trái ý của bọn họ!" Minh Viễn trịnh trọng nói, mắt sáng như đuốc.
Tô Diệp bị quay cho chóng mặt, cân nhắc một lát, mới lấy làm lạ hỏi: "Anh là có ý gì! Thực sự muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương hả?"
Minh Viễn chỉ cười nhìn cô không nói.
"Anh muốn báo hiếu cha mẹ thì cũng không nên kéo tôi làm đệm lưng chứ! Đây gọi là lừa gạt người khác!" Tô Diệp thẳng lưng, cứng cổ kêu la.
Minh Viễn cười nhẹ "Được rồi, trêu cô chút thôi! Chuyện này, tôi sẽ nói rõ với mẹ tôi."
Tô Diệp nghi hoặc nhìn hắn, thẳng đến khi Minh Viễn hướng cô trịnh trọng gật đầu, lúc này mới yên lòng lại.
Đến ký túc xá đã là hai giờ chiều, Tô Diệp tượng trưng mời: "Tôi mời anh đi ăn cơm!" Lúc nói lời này, cô đã nhận rương hành lý từ tay Minh Viễn kéo về bên cạnh mình, chỉ đợi Tống Minh lắc đầu, cô liền có thể lẽ thẳng khí hùng mà bước nhanh rời đi.
"Được a, tôi cũng đang đói!" Minh Viễn sờ sờ cái mũi, sắc mặt đứng đắn.
"..." Tô Diệp chốc lát đơ ra lại lập tức kịp phản ứng, trong bụng nghĩ muốn rút lại cũng không kịp, cái đầu nhỏ ngó nhìn xung quanh, ấp úng nói: "Ừ..., căn tin chắc hẳn còn chưa mở cửa, quán cơm ở bên ngoài trường cũng không biết đã đến giờ làm việc chưa! Ừ..."
Minh Viễn cười nhạo, rút trong túi áo ra tờ danh thiếp đưa cho cô: "Được rồi đừng viện cớ nữa, đã không thành tâm mời khách lại còn ồn ào! Bữa này để sau đi, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cần đến tôi thì cứ gọi, tôi sẽ miễn cưỡng coi cô là em gái bé nhỏ để giúp đỡ!"
Tâm tình bị vạch trần, Tô Diệp mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng gật đầu, bịt lại nửa bên mặt đưa tay nhận danh thiếp.
"Còn nữa, trên tầng cao nhất của toà nhà Thập Thất Tầng tôi có mở một chi nhánh, vừa khai trương không bao lâu, cô có rảnh thì qua chơi, tôi sẽ bảo người phụ tránh ở đó không thu phí cô!"
"Không cần, không cần đâu!" Tô Diệp từ chối: "Chỗ Taekwondo tôi học cũng rất tốt, hơn nữa tôi cũng không có luyện tập nhiều, không cần phiền toái như vậy!"
"Thế tại sao cô lại học Taekwondo?" Minh Viễn kinh ngạc, dò xét Tô Diệp một phen, "Cũng không ai cấm cô học cả, chỉ là tôi thấy cô không có nhiều tài năng lắm trong lĩnh vực này mà cô cũng không cần học nó để phòng lang!"
Thật không thể thích nổi người này, trước khi đi còn không quên chọc tức cô.
Tô Diệp lườm hắn một cái, tức giận: "Có quan hệ gì tới anh!"
Minh Viễn cười khẽ vài tiếng, không trêu chọc cô nữa, quay đầu lên xe hạ cửa kính xuống đối mặt với Tô Diệp nói: "Tôi đi đây, cô lên nhà đi, có chuyện gì thì liên lạc!"
Tô Diệp hướng hắn khoát tay, lôi kéo rương hành lý hướng tới ký túc xá đi đến.
Ánh mặt trời từ hàng hiên cuối hắt qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, từng mảng sáng tối giao thoa. Tô Diệp đi không nhanh không chậm, giày cao gót đạp lên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng trong trẻo vang vọng trong hành lang rộng lớn, càng có vẻ cô quoạnh.
Đáy lòng bỗng nhiên dâng trào một cỗ bi thương, làm cô cảm thấy lo sợ nghi hoặc, tay không tự giác mà nắm chặt thành quyền, hai chân cũng không khỏi nhũn ra, cảm xúc tới quá nhanh, Tô Diệp không kịp ngẫm nghĩ liền bị bao vây trong đó.
Đẩy cửa vào nhà, vẫn giống như lúc cô rời đi, rèm cửa vén một nửa, dép lê tùy ý ném xuống đất, trên giường bày ra vài cuốn sách, thân bút nằm lăn lóc ở đầu giường còn nắp bút lại lẳng lặng bị nhét vào cuối giường.
Có thể lâu ngày không có người ở, trong phòng có chút âm lãnh, Tô Diệp kéo màn cửa sổ ra, mặc nguyên bộ quần áo ngã xuống giường, lấy điện thoại bấm gọi cho mẹ cô. Hai mẹ con buôn chuyện vài câu, Tô Diệp đang định cúp máy, lại nghe Đường Viện chần chờ hỏi: Minh Viễn đưa con đến nhà là rời đi luôn hả?"
Tô Diệp ừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy đây là thời cơ tốt để ngả bài, lập tức ngồi dậy hắng giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng tò mò suy đoán nữa, hắn căn bản là không nhìn trúng con!"
"Không đúng! Dì Diêu nói sáng nay nó gọi điện thoại về, nói rõ là rất hợp ý, còn không ngừng hỏi mẹ thái độ của con?" Đường Viện nghi hoặc khó hiểu.
Tô Diệp trong lòng lộp bộp rơi xuống, gò má không khỏi nóng lên, cái cổ cứng đờ, điều chỉnh một lát, mới khắc chế khẩn trương nói: "Có thể là đi Diêu muốn để cho chúng con ở cùng một chỗ, mới nói dối là Tống Minh Viễn cũng đồng ý, ngược lại không có chuyện như hắn nói."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, hiển nhiên mẹ Tô không ngờ lại có chuyện này.
"Minh Viễn đứa bé kia thật là làm không có nói gì với con sao? Cũng không có tỏ vẻ gì?" Đường Viện dò hỏi thêm.
Tô Diệp thầm than, ba mẹ thật là, nói đến vậy rồi mà vẫn không tin!
"Không có!"
"Có phải hôm nay trên đường về, con nói tới chuyện gì đó không nên nói, hoặc làm chuyện gì không nên làm, khiến Minh Viễn mất hứng không?" Đường Viện vẫn không hết hy vọng.
Tô Diệp mất hứng, quyết định giải quyết dứt khoát.
"Con không có làm gì hết! Nhưng hắn ngược lại toàn nói xấu con trước mặt mẹ hắn." Dừng một chút lại bổ sung: "Hắn còn nói con không đủ tiêu chuẩn làm vợ của hắn." Tô Diệp mặt không đỏ tim không đập, Tống Minh Viễn xác thực là nói như vậy, cô không có nói dối.
"Thằng nhãi này có gì hơn người ta chứ, còn ghét bỏ con gái ta!" Đường Viện có chút tức giận, con gái mình xinh đẹp giỏi giang như vậy, lại còn đang phấn đấu lên tiến sĩ, còn hắn chỉ mở một lớp huấn luyện rõ ràng trèo cao rồi, lại còn dám kén cá chọn canh!
Tô Diệp đau đầu, cảm thấy hơi quá lời, khiến mẹ cô tức giận ngút trời, cũng không thể bởi vì một câu của cô mà làm mối quan hệ giữa hai nhà, đành phải lên tiếng an ủi mẹ rồi lại bận bịu giải thích hơn nửa ngày, mẹ Tô không nói gì chỉ thở dài, Tô Diệp nghe được lòng chua xót, bận bịu an ủi: "Đàn ông tốt nhiều như vậy đâu cứ phải là Tống Minh Viễn. Con yên tâm, mẹ nhất định có thể tìm được người tốt hơn nó!"
Đường Viện không có tâm tình cùng cô trò chuyện chỉ hỏi vài câu rồi cúp máy.
Tô Diệp cũng chẳng còn tâm trạng nghỉ ngơi, đứng dậy dọn dẹp nhà cửa một lúc rồi khóa cửa đi tới phòng thí nghiệm.