Tiết cuối của buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm cầm xấp đơn điền nguyện vọng tiến vào lớp, cố ý bỏ trống một tiết học, để tiến hành việc điền nguyện vọng này.
Toàn bộ lớp học đều thảo luận vô cùng sôi nổi, đại đa số người đều điền vào trung học liên thông. Trung học Thanh Phong vốn đứng đầu trong số những trường tốt nhất, chẳng những có lực lượng giáo viên hùng hậu, tỷ lệ tốt nghiệp cũng rất cao. Hơn nữa, mọi người đối với trường học cũ cũng đều có cảm tình.
Ninh Ngật đi tới trước bàn Cố Ninh, cầm tờ đơn nguyện vọng của Cố Ninh xem xét qua một lượt, hỏi:
– “Bạn cũng đăng ký liên thông sao?”
Dừng một chút, Ninh Ngật có vẻ không sợ hãi hỏi tiếp:
– “Bạn nói mình phải điền nguyện vọng thế nào mới tốt?”
Ninh Ngật vừa dứt lời, mấy nữ sinh chung quanh lập tức cười tiếp lời:
– “Ninh Ngật, bạn điền nguyện vọng nào a?”
– “Ninh Ngật, bạn cũng điền trung học liên thông đi, nói như vậy không chừng trung học chúng ta vẫn học chung lớp đó.”
– “Đúng vậy, cùng nhau cho có bạn, bạn cũng điền vào liên thông đi.”
La Mẫn cúi đầu giả vờ nghiêm túc đọc sách, nhưng vẫn vểnh tai lắng nghe, khẩn trương chờ Ninh Ngật trả lời.
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn Ninh Ngật liếc mắt một cái nhưng không nói gì, cô nhớ rõ kiếp trước Ninh Ngật tốt nghiệp xong thì trực tiếp xuất ngoại, chẳng lẽ hiện tại sẽ có gì khác biệt sao?
– “Mình dứt khoát cũng điền vào trung học Thanh Phong, như vậy về sau chúng ta vẫn học cùng lớp với nhau.” Ninh Ngật cười nói với bạn ngồi bên cạnh, nhưng ánh mắt mang theo ẩn ý dường như vô tình nhìn thoáng qua Cố Ninh.
Trong lòng Cố Ninh lộp bộp một tiếng, nhưng cũng không nói gì. Ninh Ngật lại cùng nói chuyện với người khác, bộ dáng làm như không để ý lắm. Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông tan học liền vang lên. Cố Ninh đem tập sách sửa sang xong, mang theo túi đi ra ngoài, hiện tại mới tan học, trước cổng trường đều là người, bình thường Cố Ninh sẽ đi về hướng trạm xe cuối cùng, như vậy sẽ không phải chen chúc, có khả năng vẫn còn chỗ ngồi. Đây là thói quen ở kiếp trước của cô, hiện tại cũng giống vậy.
Ninh Ngật cũng bước chậm từng bước theo sau Cố Ninh, đến trạm chờ, Ninh Ngật thấy Cố Ninh muốn lên xe, dưới tình thế cấp bách hắn bắt được quai đeo cặp của Cố Ninh, Cố Ninh quay đầu lại, hắn có chút xấu hổ nhưng vẫn cố chấp nói:
– “Bạn vẫn chưa trả lời mình, bạn có nghĩ đến mình. . . Cùng mình học chung một trường không?”
Cố Ninh nhìn Ninh Ngật. Ninh Ngật là loại người thoạt nhìn vô ưu vô lự, gia cảnh giàu có, một đường thuận lợi, dù cho hắn cố tỏ ra là một đứa trẻ bướng bỉnh cũng không ai để ý tới, còn làm cho cánh phụ nữ rất hoan nghênh, trên người hắn có một loại sức hút khó cưỡng, làm cho người ta rất chú ý.
Tình cảm của một đứa trẻ 15 tuổi thì có thể đến trình độ nào? Đại khái cũng chính là nảy sinh yêu mến, có lẽ nói yêu mến cũng chưa hẳn đúng, chỉ là bởi vì tò mò hoặc là do nội tiết tố quấy phá. Chân thực không đáng kể, lại ảnh hưởng đến tình cảm riêng của mỗi người, huống chi hai người – cô và hắn, vốn không phải đi chung một con đường. Ninh Ngật chưa bao giờ trải qua phong sương suy sụp, nhưng cô thì lại hiểu thấu tình người ấm lạnh.
Ninh Ngật thấy Cố Ninh không đáp lại, biểu hiện trên mặt hắn có chút mất tự nhiên, còn nói:
– “Cha mẹ mình đã ly hôn, hiện tại mẹ mình đang sống ở Anh, sau khi mình tốt nghiệp sẽ phải sang đó với bà, cha mình cũng đã đồng ý. Nếu. . .”
Nếu như bạn muốn mình với bạn cùng học trung học, vậy mình sẽ ở lại. Còn dư lại nửa câu cuối, hắn chần chừ không dám nói ra.
Tiếng Cố Ninh nhàn nhạt trả lời:
– “Mẹ bạn nhất định rất nhớ bạn, mình chúc bạn lên đường bình an, tiền đồ vô hạn.”
Thiếu niên không lo không nghĩ, ngay cả thái độ bày tỏ cũng không thể xác định, chỉ có thể mang theo ý thăm dò, tùy thời giữ lại cho mình một bậc thang để xuống đài. Nhưng như vậy ngược lại có vài phần khả ái, Cố Ninh cười cười ở trong lòng.
– “Vậy bạn không nhớ mình sao?” Giọng nói rất nhỏ, bị tiếng xe qua lại ven đường che lấp mất, khiến cho người nghe không nghe rõ.
Lúc này xe bus ngừng lại, Cố Ninh tự động trèo lên trên xe bus. Cô nhìn thấy Ninh Ngật vẫn còn đứng tại chỗ ngây ngốc, chỉ đành thở dài trong lòng một tiếng.
Vừa rồi lúc Ninh Ngật nhắc tới cha của hắn, ánh mắt né tránh cô, thái độ đối với cô biến hóa rất lạ, làm sao cô không phát hiện được. Nói đến cùng, chênh lệch giữa hai người thực sự quá nhiều, Ninh Ngật sẽ không chấp nhận phương pháp giải quyết sự việc của cô, hiện tại có lẽ Ninh Ngật đã tự thuyết phục bản thân không thèm để ý, vậy sau này thì sao?
Hiện tại tình cảm còn chưa bắt đầu mà khoảng cách giữa hai người đã xuất hiện, về sau chắc sẽ càng lúc càng xa hơn thôi!
Sau khi Thẩm Lan giải quyết xong các thủ tục ly hôn, bà chần chờ vài ngày, mới đem chuyện này nói cho hai vị lão nhân nhà họ Thẩm biết. Con gái ly hôn chuyện lớn như vậy cũng không thông báo trước cho bọn họ một tiếng, hơn nữa nói ly hôn thì lập tức ly hôn ngay, hai vị lão nhân nhà họ Thẩm quả thật giật mình, thậm chí còn có chút tức giận, nhưng sau nghe xong Thẩm Lan đem tiền căn hậu quả nhất nhất nói ra, bọn họ cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Cuộc hôn nhân này,con gái nhà mình quả thật đã chịu quá nhiều khổ sở.
Trương Hà cầm tay Thẩm Lan, trong mắt đều là đau lòng:
– “Lúc con và Cố Xuân Sinh muốn kết hôn, mẹ và cha con đã không đồng ý, sau này nhìn thấy nó đối xử với con cũng có chừng mực, trong lòng mẹ mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng nó không thích qua lại với nhà mình, nhưng chỉ cần nó đối tốt với con, mẹ cũng cảm thấy không quan trọng. Không ngờ nó lại là kẻ lòng dang dạ thú, vô lương tâm như vậy, mà thôi, ly hôn thì ly hôn, chỉ cần con không chịu thiệt thòi gì thì tốt rồi.”
Ông Thẩm thì ngồi ở một bên hút thuốc, không nói một lời. Thẩm Lan cố nặn ra một nụ cười, nói:
– “Con ly hôn với anh ta, con lấy hơn phân nửa tài sản rồi, con không chịu thiệt thòi gì đâu, những điều này là anh ta đáng phải nhận lấy, ngược lại con cảm thấy may mắn vì có thể nhìn rõ bản chất của anh ta, lòng của anh ta không còn ở chỗ con và Ninh Ninh nữa, ly hôn thì ly hôn, về sau con sẽ chăm sóc Ninh Ninh thật tốt.”
Trương Hà thở dài:
– “Con đã thông suốt rồi, cũng tốt.”
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc lâu, từ khi Cố Xuân Sinh làm giàu về sau, càng thêm không thích người nhà họ Thẩm, tính tình người nhà họ Thẩm đều rất tự trọng, cho nên cũng không thích dính vào Cố Xuân Sinh, cứ như vậy, liên lụy đến quan hệ của Thẩm Lan với nhà mẹ đẻ cũng trở nên xa cách lạnh nhạt.
Ngược lại hiện tại Thẩm Lan đã ly hôn , quan hệ này lập tức được kéo lại gần, Thẩm Lan cứ đôi ba ngày lại chạy đến nhà họ Thẩm, lúc này nghe mẹ của bà rườm rà dặn dò mấy chuyện vụn vặt, chẳng những Thẩm Lan không cảm thấy phiền chán, ngược lại trong lòng tất cả đều là cảm động. Thẩm Lan nghĩ tới hai mươi mấy năm trước, đêm trước khi bà đi lấy chồng, mẹ bà cũng lôi kéo bà nói chuyện như vậy. Năm tháng như thoi đưa, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều trở thành quá khứ…
Nghĩ như vậy, Thẩm Lan khó tránh khỏi sinh ra chút cảm khái, cảm thấy mọi chuyện của hôm qua, giống như bà nằm một giấc mộng vậy. Nói chuyện thật lâu, nhìn thấy đã đến lúc ăn cơm chiều, lúc này Thẩm Lan mới đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Thẩm Xán thấy Thẩm Lan muốn đi, liền đứng lên đi theo, nói:
– “Chị, em tiễn chị.”
Chị em hai người ra khỏi nhà, đi một đoạn cách nhà khá xa, lúc này Thẩm Xán mới mở miệng:
– “Chị, thực sự sẽ giống như lời Ninh Ninh nói sao? Người đàn bà kia sẽ cố ý tìm chúng ta gây phiền toái ư?”
Sắc mặt Thẩm Lan tối sầm lại, đây cũng là một trong những mục đích khiến bà hôm nay phải đến nhà họ Thẩm.
Mấy ngày hôm trước, Cố Ninh nói cho bà biết, Cố Xuân Sinh cùng người đàn bà kia sẽ không để yên như vậy, sớm muộn cũng sẽ tới cửa tìm bọn họ gây phiền toái. Lúc bà vừa nghe cũng hoảng hồn, lại nghe thấy Cố Ninh bình tĩnh còn nói thêm:
– “Có khả năng bọn họ sẽ gây khó dễ trong ngày con thi tốt nghiệp, chung quy hôm đó đối với con rất quan trọng, mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận. Ngày thi hôm đó con sẽ nhờ giáo viên chủ nhiệm đến đón, trường học lại có bảo vệ, con sẽ không có việc gì.”
Dừng một chút, Cố Ninh lại nói:
– “Hôm đó có lẽ bọn họ sẽ đến cửa hàng đại náo một trận, mẹ, bọn họ muốn phá tiệm, mẹ cứ để cho bọn họ đập phá đi, dù sao đập xong rồi, nhất định sẽ phải bồi thường thôi.”
Thẩm Lan thấy Cố Ninh bình tĩnh, cũng lập tức ổn định lại tâm tư, sự việc đã đến mức này, không thể để cho người ta đến khi dễ mình, huống chi là 2 kẻ đáng hận kia. Bà nghĩ nghĩ lại hỏi:
– “Ninh Ninh, làm sao con biết việc này?”
– “Cố Huyên học cùng trường với con mà.”
Thẩm Lan nheo mắt:
– “Có phải con đã nghe thấy điều gì hay không?”
– “Vâng.” Cố Ninh biết thời biết thế lên tiếng đáp ứng, cũng không phủ nhận.
Thẩm Lan tức giận đến tay phát run, đôi cẩu nam nữ kia cũng khinh người quá đáng rồi! Nếu như vậy, bà cũng không cần lưu tình, hiện tại bà không còn sợ thứ gì nữa! Nếu ai dám động đến con của bà, bà sẽ liều mạng với kẻ đó!
Rốt cuộc Thẩm Lan cũng phục hồi tinh thần. Hôm nay bà tới đây, chính là muốn thương lượng với em trai về chuyện này, bà nhờ Thẩm Xán vào hai ngày thi tốt nghiệp đến đưa đón Cố Ninh tới trường, như vậy bà mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Thẩm Lan nghiêng mặt, cất giọng nhàn nhạt:
– “Hắn ta còn có cái gì không làm được, lúc trước còn tính kế đuổi chị ra khỏi nhà, huống chi là chuyện này.”
Giọng điệu nói chuyện, đã không thấy chút bi thương nào nữa, chỉ có thêm một phần phẫn nộ. Thẩm Xán nhíu nhíu mày, nói:
– “Chị, bọn họ khinh người quá đáng! Chị yên tâm, em nhất định sẽ đưa Ninh Ninh an toàn đến trường dự thi, để xem ai dám động đến con bé!”
Tay chân Thẩm Lan lanh lẹ vừa nấu cơm xong, Cố Ninh cũng vừa vặn trở về. Thẩm Lan tháo tạp dề trên người xuống, thuận tay nhận lấy cặp sách của Cố Ninh, bà nói:
– “Ngày mai con đi thi, mẹ đã nhờ cậu con đến chở con đi, như vậy mẹ mới có thể yên tâm.”
– “Cũng tốt.” Cố Ninh ngược lại không có phản đối, nếu làm như vậy có thể khiến cho mẹ cô yên tâm.
Thẩm Lan do dự một lát rồi hỏi:
– “Con nói, ngày mai bọn họ thực sự sẽ xuất hiện sao?”
– “Có lẽ vậy.”
Cố Ninh cũng không thể khẳng định chắc chắn chuyện cô đã gặp ở kiếp trước có thể tái diễn ở kiếp này hay không? Nếu lại tái diễn, Cố Huyên nhất định sẽ lần nữa tìm người phá hư cuộc thi của cô, mà đó cũng chỉ là chuyện mở đầu, hiện tại cô đã trở thành đối tượng trả đũa của Dương Mộng Đình.
Trong lòng Cố Ninh biết rõ, hai mẹ con bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Chung quy phần hận ý của hai mẹ con bọn họ đối với cô và Thẩm Lam, thêm một kiếp này chỉ càng sâu đậm hơn mà thôi! Ngay cả khi bọn họ chiến thắng ở kiếp trước, cũng không quên đem đối thủ chèn ép một phen, huống chi bây giờ là tâm lý thua cuộc khó giữ nổi bình tĩnh, hai người kia làm sao chịu để yên?
– “Vậy con nhất định phải cẩn thận.” Thẩm Lan lại dặn dò, dừng một chút còn nói thêm: “Phía mẹ cũng chuẩn bị xong rồi.”
Mấy ngày nay, mỗi ngày Thẩm Lan đều chạy đến cục cảnh sát báo án, nói là có người uy hiếp muốn chiếm đoạt tài sản của bà. Chẳng những nói rằng sẽ đập phá cửa hàng, còn nói sẽ xuống tay với con gái của bà nữa. Bởi vì bà lo lắng, cho nên mấy ngày nay cũng ít khi mở cửa hàng buôn bán.
Ban đầu cục cảnh sát còn cử người đến tra xét, sau khi tra xét xong, cảm thấy có lẽ là Thẩm Lan bị người ta đùa dai, hoặc là tinh thần của Thẩm Lan quá căng thẳng. Dù sao đối phương cũng chưa làm ra chuyện gì, ngay cả một cuộc điện thoại đe dọa cũng chưa gọi tới, căn cứ báo án gì cũng đều không có. Cho nên người của cục cảnh sát cũng không để ý tới nữa.
Nhưng mỗi ngày Thẩm Lan vẫn đến cục cảnh sát báo án, lời nói khẩn thiết, cũng không phải càn quấy nói bậy. Kỳ thật những gì bà nói cũng không hoàn toàn là giả, chung quy Dương Mộng Đình thật sự là muốn báo thù bà, nếu Dương Mộng Đình không nổi lên tâm tư này, cũng sẽ không rơi vào cái bẫy rập mà mẹ con Thẩm Lan giăng ra.
Trong cục có một viên cảnh sát tên Tiết Dũng, ở chung một tiểu khu với Thẩm Lan, chính là người được cử đi tra xét cửa hàng của Thẩm Lan vài lần, cũng có nói chuyện với nhau vài câu. Tiết Dũng nhìn lời nói và hành động của Thẩm Lan không giống như người thích ăn nói lung tung, nhưng sau khi điều tra quả thật không thấy gì không ổn. Mỗi ngày Thẩm Lan cơ hồ đều chạy đến cục cảnh sát, cũng không phải chuyện to tát gì, cho nên hắn để lại số điện thoại của mình cho Thẩm Lan, dặn Thẩm Lan nếu xảy ra chuyện gì thì gọi cho hắn đầu tiên. Từ lúc đó đến nay đã qua 2 ngày, quả nhiên Thẩm Lan không còn tới cục cảnh sát nữa.
Thẩm Lan không đến, Tiết Dũng cũng đem chuyện này quăng ra sau đầu, chung quy hắn chỉ là một cảnh sát quèn, mỗi ngày đều có chuyện nhỏ nhặt phải xử lý. Thẳng đến buổi sáng ngày thứ 3, di động của hắn vang lên, nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ “Chị Thẩm”, hắn giật mình sửng sốt, nhớ tới chuyện mấy ngày trước, đột nhiên hắn có một loại dự cảm không tốt.