Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 34-2: Ngoại truyện Vũ Văn Trác (1)

Vũ Văn Trác trời sinh đã tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chấp nhận chuyện hắn và hoàng huynh phải như mặt hàng trưng ra cho một nha đầu tùy ý lựa chọn. Chính vì vậy, trong tiềm thức hắn luôn bài xích hôn sự này, hắn chán ghét cái nha đầu đã chọn hắn, chán ghét nàng suốt ngày quấn quýt lấy hắn một câu cũng ‘Trác ca ca’, hai câu cũng ‘Trác ca ca’.

Năm hắn mười hai tuổi, cùng hoàng huynh đến Liễu tướng quân, nếu không phải hoàng huynh nói hai huynh đệ bọn họ cần phải theo Liễu tướng quân học tập thì hắn khinh thường việc phải đến đây, khinh thường việc phải gặp nha đầu chết tiệt kia. Cũng chính hôm đó, hắn bắt gặp nha đầu chết tiệt kia đang to tiếng quát một cô bé, cô bé đó tầm tám, chín tuổi, đôi mắt ngập nước trông vô cùng đáng thương.

“Đại tỷ, Tiên nhi không có lấy chong chóng tre của tỷ”

“Ngươi còn không thừa nhận, vậy đó là cái gì?” Liễu  Khuynh Nhan bấy giờ đã lên mười, bộ dáng tức giận đến đỏ mặt tía tai, rõ ràng ra đó mà nó vẫn chối bay chối biến, tức chết nàng mà.

Nhìn Liễu Tiên Nhan chực khóc, chán ghét trong lòng Liễu Khuynh Nhan càng thêm nồng đậm, nàng thà là nó quật cường, nhìn thẳng nàng mà nói ‘Muội không lấy’ chứ không thể chấp nhận nó cứ trốn tránh ánh mắt nàng, việc đó đồng nghĩa với có tật giật mình, trong suy nghĩ của Liễu Khuynh Nhan con nhà tướng không thể hèn yếu như vậy được. Cơn nóng xông lên não, nàng điên cuồng túm tóc Liễu Tiên Nhan rồi giơ tay ra chuẩn bị dạy dỗ.

“Dừng tay” Giọng nói thiếu niên chưa lớn nhưng đủ lạnh lẽo vang lên, Liễu Khuynh Nhan ngước mắt, nhìn thấy Trác ca ca của nàng liền tươi cười bước đến, nhu thuận gọi:

“Trác ca ca, tìm Nhan nhi sao?”

Nhưng Vũ Văn Trác lạnh lùng lướt qua nàng, đi đến bên cạnh Liễu Tiên Nhan vẫn còn quỳ trên đất, gương mặt vẫn lạnh nhạt nhưng động tác vô cùng dịu dàng, nâng nàng ta lên, sau đó kéo đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Liễu Khuynh Nhan lấy một lần.

Sau lần gặp mặt đó, bộ dáng mềm yếu, nhu thuận của Liễu Tiên Nhan khiến chàng thanh niên tâm cao khi ngạo như Vũ Văn Trác rất thỏa mãn chí khí nam tử hán của mình, đứng trước Liễu Tiên Nhan, hắn thấy mình thật oai phong, hắn cũng có thể bảo vệ người khác, từ đó trong tiềm thức hắn luôn nghĩ phải che chở cho nàng ấy.

Đến khi trưởng thành, việc bảo vệ Liễu Tiên Nhan đã thành thói quen trong hắn, có người nói như vậy là yêu, hắn bừng tỉnh thì ra là yêu, vì thế càng thêm che chở nàng ấy. Chính vì thế mà hắn càng ngày càng sinh lòng chán ghét kẻ đeo bám dai dẳng là Liễu Khuynh Nhan, nàng luôn tìm đủ mọi cách xuất hiện lòe loẹt trước mặt hắn, mùi son phấn, nước hoa nồng nặc khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung cái nơi không khác gì kỹ viện, nên hắn chán ghét mùi son phấn đến tận xương tủy.

Năm hắn sắp đến tuổi hai mươi, mẫu hậu gọi hắn đến nói là qua sinh thần sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự giữa hắn và Liễu Khuynh Nhan, hắn nghe xong liền nổi giận, nói lời cáo lui với thái hậu. Hắn đi thẳng đến ngự thư phòng tìm hoàng huynh cầu xin giúp đỡ, hoàng huynh có thể đưa hắn ra biên giới trấn giữ mãi không về cũng không sao, nhưng hoàng huynh chỉ cười cười nhìn hắn nói:

“Đệ đừng trẻ con nữa”

Nghe câu này hắn lập tức nổi giận, đạp của ngự thư phòng, đen mặt xuất cung. Bao nhiêu năm nay trong mắt hoàng huynh hắn luôn là đứa trẻ. Vũ Văn Trác tức giận, một đường đi đến phủ Liễu tướng quân, tự đáy lòng hắn muốn gặp Liễu Khuynh Nhan để bắt nạt ngược lại nàng cho hả giận.

Trên đường đến Mẫu Đơn Uyển của Liễu Khuynh Nhan, hắn gặp Liễu Tiên Nhan, cũng đã lâu không gặp, hai người đứng lại  bên hồ sen chuyện trò đôi câu nói. Liễu Tiên Nhan nhìn mồ hôi trên trán hắn, liền cầm khăn tay nhón chân giúp hắn lau đi. 

Không biết Liễu Khuynh Nhan đi đến từ lúc nào, thấy cảnh này liền lập tức nổi giận, tiến đến to tiếng dạy dỗ Liễu Tiên Nhan phải biết tự trọng, cuối cùng không hiểu vì lý do gì cả hai cùng rơi xuống hồ sen. 

Hắn hốt hoảng nhảy xuống theo, cũng không biết người hắn cứu lên là ai cả, vội vàng mang lên mới biết là Liễu Tiên Nhan, nàng ho sặc sụa, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, nàng nắm chặt tay hắn, hắn muốn thoát ra đi cứu người còn lại nhưng bị níu lại như vậy, dưới ánh mắt tội nghiệp như vậy, dứt ra cũng không đành, hắn lo lắng đưa mắt về phía hồ sen nhìn người dưới hồ quơ tay cầu cứu, hắn đành dùng sức vùng khỏi tay Liễu Tiên Nhan, đứng lên chuẩn bị nhảy xuống cứu người thì thấy gia đinh trong phủ đã nhảy xuống, nhanh chóng mang nàng lên. Hắn đi qua thì thấy gương mặt nàng đã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dường như không còn hơi thở, mặc cho bọn nô tỳ làm như thế nào cũng không xốc nước ra được, khi hắn vừa định tiến lên tụ mình xốc nước thì nàng lại tự động nhíu mày nôn ra nước, thấy nàng đã ổn, nha hoàn bên cạnh nàng căm hận nhìn hắn một cái, cũng không thèm hành lễ mà sai người mang Liễu Khuynh Nhan về phòng.

Lại nói hôm đó hắn đến phủ Liễu tướng quân định bụng đến thăm nàng một chút, từ xa nhìn thấy ba chữ ‘Mẫu Đơn Uyển’ lại cảm thấy một trận khó chịu dâng lên, ba chữ này là trong chuyến đi săn bắn, không biết nàng dùng thủ đoạn thế nào lại có thể bắn chẻ đôi mũi tên đã cắm vào con mồi của hắn, hắn thua cuộc, nàng liền yêu cầu hắn đề tên cho chỗ nàng ở.

Vòng qua hồ sen hắn thấy Liễu Tiên Nhan đang yêu ớt quỳ ở đó, hỏi ra mới biết là Liễu Khuynh Nhan nổi giận chuyện rơi xuống hồ, phạt nàng ấy mỗi ngày sáng sớm đều quỳ mở đây đến qua ngọ mới được về. Hắn nổi giận, bao nhiêu áy náy vì không kịp nhảy xuống cứu nàng biến mất, hắn còn định đi vào đòi lại công bằng cho Liễu Tiên Nhan, nhưng do Liễu Tiên Nhan một mực khuyên can nên hắn mới thôi không làm to chuyện.

Vì tức giận Liễu Khuynh Nhan tâm địa độc ác, lại thêm chuyện mẫu hậu nói về hôn sự, tính phản nghịch nổi lên, hắn phát thiếp mời sinh thần nhưng không có tên nàng. Hắn muốn cho hoàng huynh, mẫu hậu và người trong thiên hạ biết là hắn chán ghét Liễu Khuynh Nhan đến nhường nào.

Nhưng ngàn tính, vạn tính vẫn không tính ra, mẫu hậu cư nhiên muốn nàng bồi đến tiệc sinh thần của hắn. Hôm ấy lần đầu tiên gặp lại nàng sau chuyện ở hồ sen, nàng có vẻ thay đổi rất nhiều, không còn lòe loẹt, không còn mùi hương nồng nặc, càng không hồ nháo như trước kia nữa. Nếu là trước kia, nhìn thấy hắn hai mắt liền tỏa sáng, chạy đến quấn lấy hắn, miệng không ngừng gọi ‘Trác ca ca’, nhưng bây giờ nàng thanh thuần, nhu thuận ở bên cạnh mẫu hậu, trừ lúc vào chào hỏi, cũng không nhìn hắn thêm lần nào.

Liễu Khuynh Nhan như vậy hắn lại có chút không quen, nàng không quấn lấy hắn, hắn lại thấy như thiếu vắng thứ gì đó, nhưng nhớ lại, nữ nhân này mấy hôm trước còn hung hăng phạt Liễu Tiên Nhan quỳ gối mấy canh giờ, làm sao có thể trong mấy ngày có thể thay đổi tính cách, có chăng đây chỉ là diễn cho hắn xem thôi. Nghĩ vậy hắn lại ghép cho nàng thêm tội danh giả dối.

Trước mặt mọi người hắn thẳng thừng tuyên bố muốn lập Liễu Tiên Nhan làm vương phi, dù tuyên bố như vậy nhưng hắn biết nàng sẽ nháo lên không chấp nhận, hoàng huynh cũng không chấp nhận mà mẫu hậu vốn yêu thích nàng nên càng sẽ không chấp nhận. Hắn chỉ một lòng muốn nàng vỡ đi lớp mặt nạ giả dối nhu thuận hiện tại thôi.

Nhưng làm hắn thất vọng là, nàng từ đầu đến cuối vẫn im lặng, vẫn không nhìn đến hắn, vẫn nhu thuận theo sau mẫu hậu ra về. Cuối cùng truyền đến tin, nàng đồng ý thành toàn cho hắn và Liễu Tiên Nhan. Hoàng huynh cũng đã viết chỉ ban hôn cho hắn, đồng thời cũng ban chỉ cho nàng tiến cung.

Ngày đó hắn mang tâm trạng trống rỗng, bối rối đi đến ‘Mẫu Đơn Uyển’ để nói một tiếng xin lỗi vì phụ nàng, nhưng đã không thấy ba chữ ấy đâu nữa, thay vào đó là ba chữ ‘Phong Lữ Uyển’ hắn nhìn thấy vô cùng khó chịu mà cười lạnh. Đi vào trong, hắn nhìn thấy nàng đang chăm chú cúi đầu viết chữ, nhìn nàng thoát tục, không nhiễm bụi trần trong bộ bạch y khiến tim hắn bỗng chệch đi một nhịp, lại nghe tiếng nha hoàn của nàng đang hớt hải báo tin, hắn nép người muốn nhìn phản ứng của nàng thế nào, nhưng hắn cái gì cũng không thấy, chỉ thấy nàng nhàn nhạt nghe, sau đó lạnh nhạt gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Hắn bước vào trong gọi một tiếng, nàng lại lễ nghi quy củ hành lễ với hắn, gọi hắn một tiếng ‘Tam vương gia’ lại còn chúc mừng hôn sự của hắn, lần đầu tiên hắn biết thì ra giọng nàng trong trẻo đến vậy. Lời xin lỗi định nói hắn nuốt hết vào, không biết nói gì, đành trầm mặc. Hắn liếc thấy tờ giấy vừa nãy nàng chăm chú vẽ thấy đó là bức tranh một vườn hoa rất đẹp, những bông hoa được nàng vẽ có hồn như hoa thật vậy, hắn bị cuốn hút, nên yêu cầu được cầm lên xem cho rõ, khi nhìn thấy bài thơ đề trên bức tranh, tim hắn nhói lên một cái, tự nhiên hắn thấy hối hận vì hành động ở tiệc sinh thần của mình, hắn thấy hắn đúng như đại ca nói ‘hắn trẻ con quá’.

Vô hồn đứng lên cáo biệt, hắn thấy ánh mắt nàng cũng đã không còn chút lưu luyến nào nữa, ánh mắt nhìn hắn trong trẻo mà lạnh nhạt, nàng hẳn là rất hận hắn đi?