Trương Trọng Vi đỏ mặt, không khí trở nên xấu hổ, Lâm Y đang nghĩ
phải nói cái gì, phía nhà chính vang lên tiếng bồn đồng rơi xuống đất
‘loảng xoảng’, làm bọn họ giật mình nhảy dựng. Thanh Miêu giỏi nhất hỏi
thăm tin tức, không đợi sai bảo đã chạy ra ngoài, chốc lát quay về, nói. “Là trong phòng Đại thiếu gia bị rơi bồn rửa mặt”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y khó hiểu, trong phòng họ có người hầu hạ, sao lại để rớt bồn rửa mặt, chẳng lẽ vợ chồng son đánh nhau?
Thanh Miêu cười ha ha, thì ra hôm qua đèn đuốc mập mù, Trương Bá Lâm
không nhìn kĩ Lí Thư, sáng nay đứng dậy rửa mặt chải đầu mới phát hiện
Lí Thư rất đen, bị hù giật thót mình, mới đánh rơi bồn đồng.
Trương Trọng Vi không cho là đúng, hỏi. “Đen chút thì sao, tiểu nương tử ở nông thôn ai mà không đen?”.
Thanh Miêu bất giác nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc trước Lâm Y bận bịu lúa mạch ngoài đồng, nay lại bận bịu lúa nước, mặc dù diện mạo không
kém, nhưng chẳng thể nói là trắng nõn nà.
Cô nhìn Trương Trọng Vi mỉm cười. “Đại thiếu gia cũng không thành thật như Nhị thiếu gia”.
Trương Trọng Vi nghe xong, quay qua Lâm Y nhoẻn miệng cười, quay đầu chạy mất.
Lúc này của hồi môn của Lí Thư đang được nâng vào viện, Lâm Y và
Thanh Miêu vẫn đứng trước cửa sổ xem náo nhiệt. Một rương lại một rương, Thanh Miêu xòe tay đếm, nhưng vẫn đếm không hết, cười nói. “Thím
Nhâm cứ thích thổi phồng của hồi môn của Nhị phu nhân nhiều như thế nào, em thấy còn chưa bằng số lẻ của vị Đại thiếu phu nhân này”.
Lâm Y nói. “Không phải đồng lứa, làm sao so được, Đại thiếu phu nhân có của hồi môn thế nào cũng là của nhà họ Trương thôi”.
Thím Nhâm cũng đứng dưới mái hiên xem náo nhiệt, tuân theo Phương thị sai khiến, không đi giúp đỡ, bây giờ gặp Lâm Y nói vậy, hô to là có lý. “Đã là của nhà họ Trương, ta còn khách khí cái gì”. Bà ta xắn tay áo lên, đi gọi thím Dương. “Chúng ta khiêng hai cái rương vào phòng Nhị phu nhân”.
Thím Dương không muốn, nói. “Tư trang của con dâu nào có ai gánh vào phòng mẹ chồng để, chọc người chê cười”.
Thím Nhâm nói. “Tiền tiêu vặt hàng tháng ít ỏi, quần áo mới thì
đừng mong có, chúng ta không giúp Nhị phu nhân kiếm tiền, bà cứ chờ đói
bụng đi”.
Thím Dương cũng là thấu hiểu nỗi khổ Nhị phòng thiếu tiền, suy nghĩ
nhất thời, dù sao có mất mặt cũng là Phương thị mất mặt, liên quan gì
đến hai bà đâu, vì thế liền đồng ý, cùng với thím Nhâm, thừa dịp mọi
người khiêng rương loạn thành một đoàn, nhấc hai rương một lớn một nhỏ
chạy vào phòng Phương thị.
Phương thị thấy trên rương có khắc kí hiệu hoa hồng, kinh ngạc nói. “Là tư trang của con dâu, các người nâng vào đây làm chi?”.
Thím Nhâm ra dấu bảo im lặng, nói nhỏ. “Nhị phu nhân nhỏ giọng
chút, chúng ta trước giấu hai rương này đi đã, chờ bầu trời tối đen, chở vào thành cầm bán, lấy tiền tiêu nha”.
Phương thị tự xưng là xuất thân dòng dõi thư hương, đâu chịu làm vậy, trách mắng. “Việc trộm cắp như thế các người cũng dám làm, còn không mau mau đem trả”.
Thím Nhâm khuyên nhủ. “Đại thiếu phu nhân đã là người nhà họ Trương, lấy của hồi môn trợ giúp gia dụng chẳng lẽ không nên sao?”.
Câu này hợp ý Phương thị, bà ta do dự, thím Nhâm thấy bà ta động tâm, tiếp tục thêm dầu vào lửa. “Nhị phu nhân nếu không giấu hai rương này đi, chỉ có nước mở miệng đòi Đại thiếu phu nhân”.
Bà ta nói nghe hay thật, nhà họ Lí đưa của hồi môn đều đã đếm số
lượng đầy đủ, sao có thể để bà ta giấu đi được, bọn họ khiêng đi chưa
được bao lâu, Cẩm Thư liền phát hiện ra thiếu, đi bẩm báo Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, vừa rồi thím Nhâm và thím Dương khiêng rương, nô tỳ còn tưởng hai bà đến hỗ trợ, ai ngờ hai rương đồ biến mất tăm, nhất định là hai bà ta nâng đi giấu”.
Trương Bá Lâm vừa rồi nhìn kĩ hình dáng Lí Thư, đã không biết đi nơi nào, chỉ chừa Lí Thư ngồi một mình, cô nghiêng đầu hỏi. “Thật sao?”.
Cẩm Thư liền sai tiểu nha hoàn đi tìm hiểu tin tức, tiểu nha hoàn kia đại khái đã được dạy dỗ kĩ càng xong mới mang đến, tay chân lanh lẹ lẩn ra sau nhà, chấm nước bọt chọt thủng một lỗ trên cửa sổ phòng ngủ
Phương thị, nhìn vào bên trong, rõ ràng hai rương đồ trên mặt đất là của hồi môn của Lí Thư.
Lí Thư xua tay, suy nghĩ nhất thời, bảo. “Chuẩn bị lễ vật đi, ta đi nhìn Nhị phu nhân một cái”.
Cẩm Thư sửng sốt. “Buổi sáng vừa bái kiến qua…”.
Lí Thư nổi giận. “Thân là con dâu, vốn nên phụng dưỡng trước mặt mẹ chồng, còn phải đếm lần sao?”.
Cẩm Thư cúi đầu, vội đi mở rương tìm mấy thứ ra, đặt trên khay, dâng đến cho Lí Thư nhìn qua, hỏi. “Đại thiếu phu nhân, được chưa ạ?”.
Lí Thư liếc nhìn, một tượng đồng tử như ý chạm ngọc, một cặp lọ sứ men xanh trắng, một nghiên mực phương trì, cô nhíu mày. “Ngươi chọn lễ lộn xộn gì vậy? Nhị phu nhân là mẹ chồng ta, không thể chậm trễ”.
Cẩm Thư khó hiểu. “Nô tỳ nghe nói Nhị phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương…”.
Lí Thư nhếch miệng, cười không rõ hàm ý, ngắt lời nha hoàn. “Đổi đi, chọn mấy thứ trang sức bằng vàng, vải vóc tốt chút”.
Cẩm Thư liền lui xuống, lấy một đôi hoa tai lưỡi câu bằng vàng và một xúc gấm hoa văn hạch đào. Lí Thư ngại ít, Cẩm Thư nói. “Phụ nhân ở nông thôn kiến thức hạn hẹp, Đại thiếu phu nhân chớ nuôi lớn lòng tham của bà ta”.
Lí Thư trách mắng. “Phu nhân là mẹ chồng ta, lần sau ngươi còn dám bất kính như vậy, đi ra ngoài quỳ”.
Cẩm Thư vội ngậm miệng.
Lí Thư dù mắng nha hoàn, nhưng cũng không nhắc lại chuyện lễ vật ít,
sai Cẩm Thư lấy hộp gấm tinh xảo bỏ hoa tai vào, cầm theo xúc gấm theo
cô đi gặp Phương thị.
Hai rương kia còn đang đặt trong phòng, Phương thị gặp con dâu có
chút ngượng ngùng, nhưng không muốn nhận thua, tiện thể mở miệng. “Lúc ta gả vào nhà họ Trương, chưa đợi mẹ chồng mở miệng đã tự hiến vài mẫu ruộng ra trợ cấp gia dụng”.
Lí Thư sai Cẩm Thư đặt lễ vật lên bàn, cười nói. “Con dâu sao có thể so với mẹ chồng được, đương nhiên là kém xa”.
Phương thị được nịnh, á khẩu không trả lời được, nhưng nhìn lễ vật
trên bàn quý trọng, lại chẳng tức giận nổi, trên mặt cười tươi cũng khó
che giấu.
Lí Thư chỉ rương đồ dưới đất, nói. “Là con dâu không cẩn thận, đã quên nói cho hai thím Nhâm, Dương biết, hai rương này là quần áo của
người hầu thôi, ban nãy bọn họ tìm lần mà chẳng thấy bồn rửa, khăn mặt
đâu, sốt ruột tới hỏi con dâu, con dâu mới biết bị lẫn lộn”.
Đồ đạc của người hầu cũng không buông tha, Phương thị coi như mất sạch thể diện, bà ta ác độc liếc thím Nhâm một cái, mắng. “Thứ nô tỳ chết tiệt, xem ta phạt mụ như thế nào”.
Lí Thư vội xua. “Đều là con dâu sơ sẩy, không trách được thím
Nhâm, chỉ mong Nhị phu nhân trả rương lại cho con dâu, mấy nha hoàn
trong phòng còn đang chờ rửa mặt”.
Phương thị nhục quá đỏ mặt, vội phất tay sai thím Nhâm thím Dương khiêng rương kia ra ngoài.
Thím Nhâm nâng rương về chỗ cũ, cảm thán. “Vị Đại thiếu phu nhân này rất lợi hại”.
Phương thị đang mở hộp gấm thưởng thức đôi hoa tai vàng, nghe vậy
tiện tay ném cái hộp ra, trúng ngay mũi thím Nhâm đánh ‘bốp’, tức giận
mắng. “Thứ người hầu mắt mù, hại ta mất mặt lớn như vậy”.
Thím Nhâm cái mũi yếu ớt, hai hàng máu loãng chảy xuống dưới, bà ta đưa tay lên bụm mặt, la lên. “Nhị phu nhân, tôi một lòng tính toán cho nhà họ Trương, cô ta có tiền thì
sao, cả nhà lớn nhỏ chi tiêu vẫn là từ phu nhân chi trả”.
Phương thị vẫn là mắng. “Nó tặng hai thứ lễ lại đây, không phải là tiền ư?”.
Thím Nhâm ấm ức, nói. “Nếu không phải tôi nâng rương đến đây, cô ta căn bản sẽ không vào phòng Nhị phu nhân, làm gì có lễ tặng?”.
Phương thị cân nhắc, quả đúng là đạo lí này, Lí Thư vì muốn đòi lại
tư trang mới tặng hai lễ vật đến, bằng không lúc sáng dâng trà sao không có động tĩnh. Bà ta nghĩ thông suốt, liền cười cười, rút khăn tay lau
máu mũi cho thím Nhâm. “Bà trung tâm, làm việc cũng không sai, sau này cứ như vậy đi”.
Thím Nhâm thấy bà ta đã quay lại, cũng cười, nói. “Nhị phu nhân anh minh, phải chèn ép cô ta chút, cô ta mới biết xuất lực vì cái nhà này”.
Cái mũi thím Nhâm vẫn không ngừng chảy máu, không dám ở lâu, xin phép lui ra ngoài tìm thảo dược nhét vào cầm máu. Thím Dương đang chờ bên
ngoài, thấy bà ta đi ra, kéo qua một bên, đưa cho bà ta một bao tiền
kẽm. “Mới vừa rồi Đại thiếu phu nhân gọi tôi đi, nói mệt chúng ta bị oan uổng, thưởng chúng ta chút tiền an ủi”.
Thím Nhâm đổ ra đếm đếm, tận một trăm văn, bà ta vừa mừng vừa sợ,
không để ý vừa rồi chính bà ta mới khuyên Phương thị chèn ép Lí Thư, ca
tụng. “Đại thiếu phu nhân thật là người tốt, tâm địa Bồ Tát…”.
Thím Dương quá hiểu tính tình bà ta, liếc trắng mắt chế giễu. “Tỉnh lại đi, tôi đang hối hận vì bị bà dụ dỗ đi khiêng rương kia, bị Đại thiếu phu nhân ghi hận”.
Thím Nhâm cũng có chút hối hận, sớm biết Lí Thư rộng rãi như vậy sẽ
không đi chọc cô ta, nịnh bợ nịnh bợ được thưởng ít tiền còn tốt hơn. Bà ta trong lòng hối hận vô cùng, ngoài miệng vẫn cứng rắn. “May mà tôi gọi bà cùng đi khiêng rương, nếu không tiền thưởng này chỉ có phần tôi thôi, bà đừng có mơ”. Nói xong, máu mũi lại đổ, thím Dương hốt hoảng la lên “Ôi!”, hỏi. “Nhị phu nhân đánh?”.
Thím Dương kéo bà ta đến nhà kề, vừa giúp bà ta cầm máu, vừa chê cười. “Đáng tiếc tôi không phải nha đầu hồi môn của Nhị phu nhân, không được ‘ưu ái’ như thế này”.
Thím Nhâm nói thầm. “Bà nghĩ tôi nguyện ý sao?”.
Đang nói, Cẩm Thư đứng ngoài cửa hỏi. “Hai vị thím, nhà chúng ta có còn phòng trống không?”.
Thím Nhâm và thím Dương vừa nhận tiền thưởng, không dám chậm trễ nha
hoàn thân cận của Lí Thư, vội vàng đứng dậy chào đón, một người nhấc
ghế, một người châm trà, hỏi. “Mấy gian nhà kề bỏ trống, không phải đã cho các người xem qua hết rồi sao?”.
Cẩm Thư nói. “Có hai gian chứa lương thực, chỉ một gian bỏ không, làm sao đủ dùng?”.
Thì ra nhà họ Lí không đến “Phô phòng” nên không biết phòng cưới nhỏ, gia cụ chế tạo quá nhiều, căn bản không nhét hết. Gia cụ đã không nhét
vừa, đừng nói chi đến rương đồ, gian phòng trống bị tắc nghẹt không còn
kẽ hở.
Thím Dương ra ngoài nhìn một hồi, nghi ngờ hỏi. “Phòng kia lớn như vậy, chẳng lẽ không đủ chứa đồ đạc?”.
Cẩm Thư buồn cười nói. “Thiếu phu nhân nhà chúng ta dẫn theo hai
phòng người hầu, tiểu nha hoàn lớn nhỏ tổng cộng bốn người, hôm qua gian phòng kia ở không đủ, có người phải ngả lưng ra sàn, hôm nay phòng để
chứa của hồi môn, không còn chỗ ở nữa”.
Thím Nhâm thím Dương nghe được chậc lưỡi không ngừng, cũng không dám
không biết xấu hổ nói thật hai bà thấy bọn họ ăn mặc ngăn nắp lịch sự
như vậy còn tưởng là khách đưa dâu, đảo mắt sẽ quay về Nhã Châu, không
ngờ bọn họ chỉ là người hầu như hai bà mà thôi.