Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 12: 12 Lươn Vàng


Trong lòng đầy kinh ngạc, Hạo Thiên vội vàng chạy như bay, khi đến gần tiếng kêu cứu của Diệp Ngân, hắn mới nhận ra cái thân ảnh dưới nước kia là vật gì, cùng lúc đó, hắn trong đầu xuất hiện ra cùng một loạt tin tức về nó.
“Lươn: Chiều dài thân trung bình khoảng 25–40 cm, có cá thể dài tới 1 mét.

Thân hình trụ, da trần không vảy, thiếu vây chẵn, vây lưng nối liền với vây đuôi, vây hậu môn.

Các vây không có gai, mang thoái hóa thành một lỗ phía dưới đầu.

Đuôi vót nhọn.

Lưng màu nâu, bụng màu trắng hay nâu nhạt.


Miệng lớn, có thể kéo dài ra được, cả hai hàm đều có các răng nhỏ để ăn cá, giun, giáp xác cùng các động vật thủy sinh nhỏ khác vào ban đêm.

Hai mắt rất nhỏ.

Sống tại tầng đáy trong các khu vực nước ngọt và ấm áp, chẳng hạn như các ao nhiều bùn, đầm lầy, kênh mương và ruộng lúa.

Lươn có giá trị thực phẩm cao, thịt lươn được chế biến thành nhiều món ăn ngon khác nhau.”
Hôm nay đồ ăn còn chưa tìm được, ai ngờ con lươn này lại dâng tới miệng, Hạo Thiên không nghĩ thêm bất cứ cái gì, trực tiếp nhảy vào trong nước, sống mái một phen với con lươn.
Cũng may, Diệp Ngân tắm ở khúc suối cũng khá cạn, khoảng tới phần eo, Hạo Thiên vừa vào nước, liền cùng con lươn biến đâu mất dạng, chỉ để lại một vùng nước đục ngầu.
Nữa phút qua đi, mặt nước tương đối bình ổn.
Xuất phát từ sự lo lắng, Diệp Ngân theo bản năng mà hướng tới Hạo Thiên mà tiến tới, nhưng đi chưa được mấy bước, Hạo Thiên cũng trồi lên mặt nước.
Diệp Ngân nhẹ nhàng thở ra, “Anh không có sao chứ?”
Thanh âm đột nhiên im bặt, nhìn Hạo Thiên cầm trên tay con lươn, Diệp Ngân sắc mặt đại biến, liên tục lui về phía sau, dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa là té ngã.
Thấy thế, Hạo Thiên vội vàng giải thích, “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngươi thấy rõ ràng đây không phải là rắn mà là lươn!”
Nghe được lời này, Diệp Ngân lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn kỹ, phát hiện Hạo Thiên trong tay xác thật là một con lươn, chỉ là quá mức giống rắn, thế nên có thể thấy rằng cô nàng trước tiên đã không có thể phân biệt đâu rắn đâu là lươn.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Hạo Thiên nghiền ngẫm nói: “Lươn không độc, không cần sợ hãi, bất quá năng lực tìm lỗ mà chui vào có phần rất lợi hại.”
Hạo Thiên lần này, bỏ quên não sau màng bắt lươn mà thốt ra mấy lời khá đen tối và châm chọc cô nàng, Diệp Ngân hình như cũng hiểu hắn đang nói cái gì.
Sắc mặt đỏ bừng, Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên mắng to: “Đi ra!”
Vẻ mặt tươi cười, Hạo Thiên bò lên trên bờ, hắn cũng lo lắng cô nàng sẽ lại gặp chuyện gì rắc rối liền tìm một góc cây rồi ngồi đợi.
Không có việc gì làm, Hạo Thiên đánh giá con lươn trong tay, tấm tắc bảo lạ, lươn hắn không phải không có gặp qua, nhưng lươn này tuyệt đối là con lươn lớn nhất.

Hơn nữa hệ thống cũng cho hắn biết rằng, lươn cũng có thể dài gần một mét, tuy nhiên con lươn trong tay hắn thì dài cũng hơn một mét, đúng là dài một cách kỉ lục.
“Chẳng lẽ là sống ở hoàn cảnh tốt?” Hạo Thiên âm thầm phỏng đoán.
Có thể tưởng tượng trên hoang đảo này ngoài khả năng đó thì không có khả năng nào khác, Hạo Thiên cũng không nghĩ ngợi chi nhiều.
Hạo Thiên không chờ bao lâu, liền nghe được tiếng bước chân của Diệp Ngân, lập tức đứng dậy hắn đứng dậy đi ra.

Nhìn thấy Hạo Thiên, Diệp Ngân ngẩn ra, chợt dâng lên một trận ấp áp, nói: “Cảm ơn!”
Biết rõ Hạo Thiên là người thế nào, Diệp Ngân cũng không nghĩ ngợi gì, Hạo Thiên là xuất phát từ sự lo lắng cho nàng nên nàng cũng không nghi ngờ hắn ở lại để nhìn trộm hay gì.
Không có đáp lại, Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn Diệp Ngân.
Trên hoang đảo, sau khi tắm chỉ có thể mặc lại đồ ngay mà không thể lau thân thể như lúc ở nhà được, mà đầm của Diệp Lâm lại khá mỏng, bị thấm nước nên cũng trở nên trong suốt, làm lộ ra bộ nội y của cô nàng.
“Sao anh lại nhìn ta làm gì!” Nhìn thấy Hạo Thiên nhìn mình chằm chằm, Diệp Ngân ôm chặt chính mình, mặt lộ vẻ xấu hổ.
“Không...!Không có gì...” Ý thức được chính mình thất lễ, Hạo Thiên quay đầu đi.
Nhưng ngay sau đó, Hạo Thiên liền ma xui quỷ khiến mà quay đầu, nhìn về phía Diệp Ngân, dùng tấm chân thành nói: “Cô thật sự rất xinh đẹp...”
Lời này vừa nói ra, Diệp Ngân sắc mặt tức khắc đỏ bừng, nàng bất luận như thế nào cũng chưa nghĩ đến, Hạo Thiên thế nhưng lại nói ra những lời này.
Về chính mình dung mạo, Diệp Ngân được nhiều người theo đuổi nên đã nghe được quá nhiều, nhiều mức đến đã còn không cảm giác.
Tuy chỉ là lời khen bình thường, không hoa mỹ gì nhưng lại làm Diệp Ngân vừa ngại ngùng vừa vui vẻ.

“Ta...ta về trước đây!” Ý đồ che giấu nội tâm, Diệp Ngân nói xong, lập tức rời đi.
Nhìn Diệp Ngân rời đi, Hạo Thiên cũng là ngây ngẩn cả người, không nói Diệp Ngân, hắn cũng không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra loại này lời nói tới.
Không nghĩ nhiều, đợi Diệp Ngân đi khuất, Hạo Thiên cởi quần áo trên người, treo lên một bên nhánh cây.
Đối với lươn, Hạo Thiên cũng không xa lạ, ngoài giá trị dinh dưỡng cực cao, khi còn nhỏ hắn không bỏ qua bất cứ bữa ăn ngon từ lươn cả.
Tuy đã gặp qua nhiều lươn, nhưng con lươn to thế này thì có phần quái đảng.

Đầu vừa to, thân tròn dài lại mập mạp, vả lại còn có một màu vàng ươm bắt mắt.

Con lươn này có thể gọi là lươn chúa, to gần bằng cổ tay Hạo Thiên, nặng chắc cũng gần một kí rưỡi, cũng may là nắm tay của hắn vừa đủ nắm trọn, nếu không thì tuột mất rồi.
Nghĩ cũng lạ, con lươn to như thế mà hắn lại có đủ dũng cảm để bắt, chắc nhờ có Diệp Ngân mà hắn mới có bản lĩnh đấy..