“Suốt đêm rời đi.” Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, định giở trò gì đây? Mặc kệ thế nào đi nữa, Trì Lan Thần không thể dứt khoát mà đi như thế, hay là, hắn thông suốt rồi, nên từ bỏ?
“Đúng vậy, Mẫn Quang truyền tin đến, nửa đêm hôm qua, Trì Lan Thần không một chút tiếng động rời đi.” Thư Dục cúi đầu trả lời, luôn cảm thấy hình như mình bỏ sót cái gì đó rồi.
Tinh Quang Ẩn nhíu mày, bởi vì quẻ bói của tiểu thư có liên quan đến Trì Lan Thần, cho nên mới mẫn cảm, “Có người nào đến tìm hắn không?”
“Không có phát hiện, bên cạnh Trì Lan Thần đều là võ lâm cao thủ bảo vệ, cho nên không có tiếp cận quá, tránh bị họ phát hiện, Mẫn Quang chỉ nói chuyện xảy ra rất đột ngột, giống như hắn tâm huyết dâng trào quyết định vậy”
“Tiểu thư, ta cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ,nên cẩn thận sẽ tốt hơn.”
Nàng gật đầu, “Từ nhỏ ta gặp không ít kẻ địch, ta đương nhiên nhìn ra kẻ nào tốt kẻ nào xấu, xem ra Trì Lan Thần này càng không đơn giản, Thue Dục, gọi nhóm Mẫn quang rút về đi, không cần ở đó nữa.”
“Vâng, tiểu thư…Có cần đưa tin cho hoàng thành không?” Thư Dục cắn răng, lại nói, thân làm thuộc hạ, bọn họ được huấn luyện chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được, nhưng, hắn lại cảm thấy mới nguy hiểm nào đó đang ẩn tàng, sẽ có chuyện gì đó xảy ra, mặc dù bọn hắn đã rời khỏi hoàng thành, một chút lực lượng không phải không có, huống chi, sau lưng tiểu thư còn có chỗ dựa vững chắc nữa kìa, nếu hoàng thượng mà biết Trì Lan Thần này có tâm tính toán tiểu thư, sợ rằng bọn hắn còn chưa động thủ, thì Trì gia này đã tai bay vạ gió trước rồi.
Chung Ly Tình Nhi mỉm cười, “Thư Dục, cảm ơn hảo ý của ngươi, việc này ta có thể xử lý, không cần kinh động đến phụ thân ta, hơn nữa, ta không muốn dùng lực lượng của người, ta còn ước gì không có quan hệ đến hoàng thất nữa kìa, tiếc là không được mà thôi.”
Mang cái họ Chung Ly này cũng thôi, lại còn huyết mạch hoàng thất, quan hệ này muốn cắt đứt cũng không được, hơn nữa hoàng gia hiện nay không có đụng đến giới hạn của nàng, nàng có thể ngoan tâm cắt đứt được sao, nói thế nào cũng là thân tình, tuy thân tình này đạm bạc như nước canh nguội.
“Thuộc hạ đã biết.”
Hiên Viên nhìn sắc mặt biến hóa của Tinh Quang Ẩn cũng đoán ra được, lại thêm hổ thẹn, vì Nhạc Tâm mà khiến tiểu thư phải gặp chuyện như vậy, “Tiểu thư, ta sẽ phái người theo dõi.”
Chung Ly Tình Nhi khẽ lắc đầu, “Không cần đâu, đừng có phí tâm vì một người không quan trọng, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, được rồi, Hiên Viên, Nhạc tâm bên kia ông định giải quyết như thế nào đây? Định lúc nào nói cho nàng ấy biết?”
Hiên Viên cười khổ, “Giờ mà nói cho nó biết mặt thật của Trì Lan Thần, nó cũng không thèm nghe, còn nói bọn ta muốn chia rẽ chúng nó, đừng thấy nó bề ngoài nhu nhược như vậy mà lầm, nó là người rất cố chấp đấy, nói với nó sự thật, nó mà không tin, sẽ đối với tộc nhân sinh ra oán hận, nếu mà tin, nó sẽ giết Trì Lan Thần rồi tự hủy yêu đan của mình chuộc tội, hai kết quả đều là thứ ta không muốn thấy.”
Nàng hiểu, Hiên viên đối với Nhạc Tâm là bảo vệ vô cùng tốt, cũng hiểu ông không muốn mất đi một người nào trong yêu tộc, thế nhưng, việc này càng kéo dài đối với yêu tộc, đối với Nhạc Tâm không có lợi tí nào, nếu đã thế, không bằng giải quyết chuyện này sớm, Trì Lan Thần này không phải dạng dễ đối phó, “Hiên Viên, đau dài không bằng đau ngắn.”
“Ta hiểu mà, tiểu thư hãy yên tâm, mấy ngày thôi, ta sẽ giải quyết xong chuyện này.”
Chung Ly Tình Nhi gật đầu, nhận lấy chén trà Vô Diễm đưa tới, vừa mở nắp trà, một mùi thơm xộc vào mũi, không thể tin nhìn vào nước trà xanh thẳm, cùng mấy lá trà non trong chén, “Đây là…đây là…”
Vô Diễm mỉm cười, “Không phải tiểu thư nói muốn uống loại trà này sao? Ta nhờ nhóm tỷ muội trong núi tìm khắp nơi đấy, cũng may tìm được, cách làm cũng là chúng ta tự nghiên cứu ra, cũng không biết có giống loại trà mà tiểu thư nói không, người mau nếm thử xem, có gì để bọn ta cải tiến.”
Nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm giác được người khác sủng ái này giống như trở về lúc nhỏ, làm nũng với ba ba, vẻ mặt của ba ba bất đắc dĩ nhìn nàng, lại cưng chiều thuận theo ý nàng, Vô Diễm… cho nàng cảm giác giống vậy.
Nhấp một ngụm nhỏ, không như danh trà có thể lưu hương trong miệng ngay, nhưng khi trà theo cổ họng vào dạ dày, trong miệng lại mang theo hương trà nhàn nhạt, cảm giác này dần rõ ràng thêm chút, rồi không biết bắt đầu từ đâu, nó tan mất, rồi như có như không từ miệng tới toàn thân,.
Lại nhấp thêm một ngụm nữa, vẫn là cảm giác này, thêm ngụm nữa, đúng là không tự chủ được mà uống hết, vội nhìn đến Vô Diễm đang mỉm cười, đè nén kích động trong lòng, không chút khách khí đưa chén trà cho nàng ấy, “Ta muốn uống thêm.”‘
Nụ cười của Vô Diễm càng thêm rực rỡ, không cần nói gì hết, tiểu thư đã dùng hành động nói cho nàng(VD) biết, nàng (TN) rất thích, tuy trà này lấy ở một nơi rất xa đem về cấy ghép, vì trà rất khó tìm không ai có thể hiểu được đâu, thế nhưng, tiểu thư thích là được rồi.
Chén trà thứ hai, Chung Ly Tình Nhi không có uống ngay, chỉ xoay xoay cái chén, nhìn nước trà màu xanh đờ người ra, màu xanh này, giống hệt những loại trà nàng đã uống khi còn ở địa cầu.
Ba ba của nàng rất thích uống trà, trong nhà nàng có rất nhiều loại trà, mẫu mã đẹp cũng có, trà túi lọc cũng có, tùy theo từng mùa mà thay đổi, bởi vì ba ba hay cho chị em nàng uống rất nhiều loại trà khác nhau, cũng hay giảng trà cho các nàng nghe, nói trà nào tốt, trà nào dở, đối với thân thể tốt như thế nào, khi đó nàng không hiểu, sau này bị tổ chức bắt, mỗi khi nhìn thấy loại trà nào, theo bản năng mua về hết, sau đó một mình ở trong phòng pha trà uống, ngửi mùi trà, nhớ cha mẹ.
Mùi trà đã khắc sâu vào trong linh hồn nàng, cho dù đã xuyên đến một nơi khác, dù không nói ra, nhưng nàng biết bản thân mình cực kỳ ghét mùi trà ở nơi này, biểu hiện còn rõ ràng như thế mà…Nếu không, sao Vô Diễm lại hao tâm tìm trà cho nàng, nàng không biết Vô Diễm làm sao có thể làm ra thứ trà này, nàng chỉ biết, mùi rất thơm, hương lan tỏa trong miệng.
Ba, nếu như….ba có thể uống trà này, hẳn ba rất vui vẻ đi, chỉ có người yêu trà như ba mới có tư cách uống trà được dụng tâm chế ra này.
“Tiểu thư, trà lạnh rồi, ta đổi cho người một ly khác.”
Vô Diễm không biết mình làm sai gì, mà tiểu thư thỉnh thoảng lộ ra chút bi thương như thế, bọn họ đều thấy rõ, mà tiểu thư nghĩ gì thì chỉ có trong lòng người rõ, nàng vô ý để mọi người thấy, cũng là vô ý khiến bọn họ muốn tìm hiểu nguyên nhân, cho dù không rất muốn hỏi nhưng chỉ dám để trong lòng.
Chung Ly Tình Nhi phục hồi tinh thần lại, uống cạn hết chén trà, đem tâm tình của mình che giấu hết, “Rất ngon, Vô Diễm, khiến cô phí tâm như thế rồi, mọi người đều uống thử xem, cái này mới đúng là trà, mấy thứ uống trước đây, chỉ có thể gọi là bụi trà.”
Hiên Viên cười ôn hòa, nhận chén trà Vô Diễm đưa mà ngửi, mùi hương nhàn nhạt vờn quanh mũi, không thể chán ghét được, uống thử một ngụm, một hồi lâu lại uống thêm ngụm nữa, quả nhiên, đúng như lời tiểu thư nói, cái này mới đúng là trà, mấy thứ trà uống lúc trước không thể so sánh được.
“Tốt lắm, Vô Diễm, trà này lấy về trồng hết chưa? Có bao nhiêu cây?”
“Bách thúc yên tâm, con nhờ bọn tỷ muội đem về hết rồi, đều trồng ở Bách Hoa Cốc, có 31 cây, đủ cho chúng ta uống.”
“Cực khổ cho mấy đứa rồi, ta sẽ phái mấy đứa nhàn rỗi đi tìm mấy cây trà thế này nữa, trà này còn uống ngon hơn mấy loại trà mà chúng ta đã uống trước kia, sau này ta sẽ không uống mấy loại trà bên ngoài nữa đâu.”
Những người khác trong phòng đều mỉm cười, Trình Tử Phàm thầm tán thán bản lĩnh của họ, nếu đây mới là trà, vậy những thứ hắn uống nên gọi là gì đây?Nếu mà đi, hắn sẽ lại phải uống những thứ gọi là trà kia nữa sao? Phiền quá đi à, chẳng muốn về nhà tí nào, dù phụ thân đã phái người sang thúc dục mấy lần, hắn chỉ có thể tìm cớ kéo dài, sợ rằng cũng không được bao lâu nữa.
Trà chân chính xuất hiện khiến họ vui vẻ vô cùng, nhưng bộ dáng xuất thần khi nãy của tiểu thư khiến họ hơi suy nghĩ, tiểu thư…có vẻ như đang nhớ ai đó? Người yêu? Tiểu thư còn nhỏ như vậy mà, hai năm này đều ở dưới mắt bọn họ, ở đâu ra người yêu chứ?
Người nhà? Dù hoàng gia xưa nay không nói đến tình thân, tiểu thư lại thông minh như thế, lẽ nào vì thân tình mà buồn lòng?Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ cũng không ra, thần sắc hoài niệm của tiểu thư, là vì ai.
*******Blog của Julia*******
Trì Lan Thân ôm Nhạc Tâm dựa vào nhuyễn tháp, vuốt mái tóc dài của nàng, bề ngoài vô cùng ấm áp, nhưng trong ánh mắt của Trì gia công tử lại mang tia giá lạnh không phù hợp tí nào.
“Lan Thần, chàng nói cho ta nghe đi, tại sao chàng đột nhiên lại rời đi vậy? Còn đi vội như vậy, là tộc trưởng của thiếp nói gì sao?” Nhạc Tâm thật không hiểu, vốn ở Nghênh Lai trấn tốt như vậy, nàng chỉ không có đến một buổi tối thôi, thì người đã đi rồi, nàng có cảm giác như bị vứt bỏ, vội vàng đuổi theo, mới đuổi kịp người yêu đi được nửa đường về hoàng thành
“Tâm nhi bảo bối, nàng đừng hỏi nữa, một mình ta chịu khổ là được, ta không muốn nàng cũng chịu khổ như ta.”
Thái độ muốn lảng tránh này, càng khiến suy đoán của Nhạc Tâm thêm chắc chắn, chợt từ trong lòng hắn ngồi dậy, “Là tộc trưởng đúng không? Tộc trưởng đã nói gì với chàng? Ông ấy làm gì chàng rồi?”
Trì Lan Thần lắc đầu liên tục, vẻ mặt thống khổ, “không làm gì cả, tộc trưởng của nàng rất tốt, không nói gì cả, muốn nói đều là vì tốt cho nàng, chỉ là muốn ta không nên dây dưa với nàng, tránh cả hai đều bị tổn thương, …Tâm nhi, không phải, tộc trưởng không có tìm ta, thật sư, ông ấy không có tìm ta, nang hãy tin ta.”
Trì Lan Thần càng nói như vậy, Nhạc Tâm càng không nỡ, càng khẳng định Bách Thúc đã nói gì đó với người yêu, Lan thần vì nàng nên mới đi, có một người yêu như vậy, cho dù có mất yêu đan nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“Lan Thần, chàng yên tâm, mặc kệ tộc trưởng đa nói gì với chàng, ta sẽ không rời khỏi chàng nửa bước.”