Gọi điện thoại hỏi dì, xác định là còn phòng liền nhờ dì để lại một gian cho Diệp Kình.
“Cháu muốn dẫn bạn tới? Dì giúp cháu tiếp đón, sao có thể thu phí được.”
“Là một người đàn anh của cháu, anh ấy muốn tìm một nơi đến để nghỉ ngơi, biết cháu muốn qua chỗ dì nên nhờ cháu hỏi một chút.”
“Được rồi, dì sẽ giảm giá cho cậu ta. Lúc nào các cháu tới?”
“Bọn cháu lên chuyến xe lửa chiều mai, buổi tối là đến nơi.”
“Gần đây rất bận, không thể dành thời gian qua đón cháu. Trên xe lửa phải chú ý một chút, cẩn thận gặp móc túi.”
“Dạ.”
Lại gọi điện cho Diệp Kình, thông báo thời gian xuất phát, còn chuyện anh ta có mua được vé xe lửa hay không thì đấy là chuyện của anh ta.
Sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở những việc cần chú ý trong ngày nghỉ, mọi người bắt đầu dọn dẹp phòng học.
“Lần này cậu lại về nhà dì à?”
“Ừm, cậu thì sao? Cùng mọi người trong nhà đi du lịch?”
“Bọn họ không có thời gian, mình đanh định qua chỗ bác ở thành phố F.”
“Lúc về nhớ mang đặc sản cho mình, nghe nói bánh kết ở đấy khá ngon.”
“Được thôi, lúc về cậu cũng nhớ mang về cho mình mấy thứ ăn ngon, món kho lần trước rất được.”
“Ha ha, tay nghề của dì rất khá phải không.”
“Ừm ừm, so với mấy thứ mua bên ngoài thì hương vị của nó mới là chính thống.”
“Lúc về sẽ mang cho cậu, đến thành phố F cũng đừng bị cô nàng xinh đẹp nào câu mất hồn, đến lúc đó lưu luyến không về được, mình sẽ không để phần cho cậu đâu.”
“Nói linh tinh, bản thiếu gia là ở giữa vạn bụi hoa mà một cánh bướm cũng không dính vào, cậu mới cần phải chú ý, mỹ nhân công tử ~ ”
“Mỹ nhân công tử? Là sao?”
“Cậu không biết? Đấy là danh hiệu mọi người đặt cho cậu sau buổi tiệc tối a, được liệt trong danh sách những người đẹp của trường, dù danh hiệu không cao lắm nhưng cũng có thể xem là nổi tiếng. Diễn đàn của trường có không ít những bài nói về cậu, hơn nữa .. ” Cao Dương lấy ra từ túi mấy tấm ảnh “Dạo này ở trường, thứ này bán rất chạy nha.”
Đó là ảnh chụp Nhạc Tư Trà trong trang phục COS lúc tiệc tối, góc chụp từ phía sau.
“… Quả nhiên là mình không nên tham gia.”
“Đừng kích động, cậu xem, dù mọi người đều đang nói về chuyện này nhưng không ai tới làm phiền, cậu vẫn rất yên ổn mà.”
“Nếu mình biết ai làm ra trò này, nhất định phải đem kẻ đó giết đi.”
“Ha ha, mấy tấm ảnh này cậu cầm đi, mình vẫn còn vài tấm, đều là chụp những thành viên trong lớp, lần sau sẽ cho cậu xem.” Hừ, nhìn dáng vẻ của Tư Trà, nếu như bị phát hiện rằng mình lấy ảnh của cậu ta đi bán, chắc chắn sẽ rất thảm.
Lúc về nhà lấy hành lý thì Diệp Kình đã chuẩn bị đầy đủ, đứng trước cửa chờ cậu.
Bộ đồ đơn giản gồm áo T-shirt, quần bò, cùng đôi giày thể thao trắng, bớt đi vẻ chững chạc nhưng lại thêm nét trẻ trung, nhìn Diệp Kình thế này mới giống một người sinh viên.
“Xuất phát được chưa?”
“Anh đã mua vé rồi?”
“Ừ.”
“Đợi chút, tôi đi lấy hành lý.” Cũng không hỏi anh ta mua vé bằng cách nào, vào nhà cầm hành lý, ôm lấy Miêu Miêu – vì nghe thấy tiếng mà đi ra, bỏ vào lồng sắt, kiểm tra cửa sổ đã khóa kĩ hay chưa. Nhìn chậu lan hồ điệp trên bàn, thuận tay bỏ vào không gian, lúc xoay người đi ra, cậu chợt sững lại.
Phía sau, Diệp Kình đang mỉm cười nhìn cậu.
Anh ta vào lúc nào?
Diệp Kình làm như điều gì cũng không biết, nói “Xong hết rồi sao? Nếu giờ không đi sẽ không bắt kịp xe lửa.”
“Anh …”
“Sao vậy?”
“Không, không có gì, đi thôi.” Nhạc Tư Trà có chút bối rối cầm lấy lồng sắt, kéo Diệp Kình ra ngoài, khóa kỹ cửa “Đi thôi.” Bước xuống lầu trước. Dọc theo đường đi cũng không nói gì, đến tận khi thừa lúc xe vào ga mới trộm quan sát phản ứng của Diệp Kình, thấy mọi thứ đều bình thường mới thoáng an tâm.
Có lẽ anh ta chưa phát hiện ra.
Diệp Kình đương nhiên biết cậu đang nhìn mình, nhưng không nói ra, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Suốt một đường cả hai không nói chuyện với nhau.
Nhà ga rất đông người, bọn họ mua vé là chuyến xe lúc 2 giờ, xe lửa đã vào trạm nhưng cách giờ xuất phát vẫn còn một khoảng thời gian. Nhạc Tư Trà vốn định qua toa có ghế cừng nhưng lại bị Diệp Kình lôi vào một gian ghế đệm.
“Chỗ của tôi không ở đây.” Nhạc Tư Trà ngồi xuống đối diện Diệp Kình, có chút không vừa lòng.
“Tôi mua hai vé. Ghế nơi này so với ghế cứng thoải mái hơn. Hơn nữa, Miêu Miêu chắc chắn không muốn bị nhốt trong lồng.” Rồi chỉ vào Miêu Miêu vẫn đang cào vào lồng sắt.
Ở đây so với phía sau đúng là thoải mái hơn, bởi vì chuyện xảy ra lúc trước, Nhạc Tư Trà cảm thấy có chút chột dạ, sẽ không tiếp tục phản đối.
Thả Miêu Miêu ra, cậu nhóc bèn lẻn tới lồng ngực của Diệp Kình, không chịu quay ra.
“Nhìn xem, nó đang tức giận này.”
Nhạc Tư Trà cảm thấy buồn bực, không quay đầu lại nhìn anh ta.
Hành khách lục tục lên xe, bắt đầu có thêm nhiều tiếng ồn áo. Không lâu, có tiếng đập cửa vang lên.
Diệp Kình thấy Nhạc Tư Trà đang ngồi gần cửa nhưng không có ý đứng lên, đành phải tới mở.
Là nhân viên soát vé, Diệp Kình đưa vé cho anh ta xác nhận.
Người soát vé đi rồi, Diệp Kình quay lại vị trí, Nhạc Tư Trà vẫn không để ý tới mình, không hề tức giận, anh chỉ lấy ra từ túi xách một chiếc máy tính xách tay, chọn một bộ phim, cắm ống nghe vào, xem.
Xe lửa bắt đầu lăn bánh, Nhạc Tư Trà có chút nhàm chán, đành quay đầu lại nhìn anh ta.
“Anh đang xem gì vậy?”
“2010”
“À.” Bộ phim này Nhạc Tư Trà cũng từng nghe bạn học giới thiệu, là về thảm họa thiên nhiên, không phải thể loại cậu thích nên cũng chưa từng xem. Nhưng bây giờ đúng là nhàm chán, hơn nữa dường như Diệp Kình xem rất chăm chú, nên cũng có chút hứng thú. Tiếc là chỗ ngồi của cậu không thấy gì cả.
“Cậu muốn cùng xem không?” Nhìn ra sự hiếu kỳ của cậu, Diệp Kình cất tiếng mời.
“.. Được.” Do dự một chút, cậu vẫn đứng dậy, ngồi vào bên cạh anh ta, mang vào một bên tai nghe của Diệp Kình. Miêu Miêu dường như đã hết giận, lại chui vào ngực cậu.
Bộ phim rất hấp dẫn, tuy rằng tình tiết bình thường nhưng hiệu ứng vô cùng chân thật, làm Nhạc Tư Trà vừa xem, tim vừa đập dồn, nên không phát hiện ra hai người gần như sát vào một chỗ, cũng không phát hiện ánh mắt nóng cháy của Diệp Kình luôn nhìn mình.
Xem xong phim mới phát hiện ra Miêu Miêu đã cuộc tròn một bên, ngủ ngon lành từ lúc nào. Nhạc Tư Trà cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, trở lại chỗ ngồi của mình, dự định ngủ một lúc.
“Tôi muốn ngủ một chút, nếu anh không có việc gì thì cũng nên nghỉ ngơi đi.” Điều chỉnh đồng hồ báo thức xong, gỡ kính xuống, cậu quay sang nói với Diệp Kình.
“Ừm.”
Trong lúc mơ mơ màng màng, môi có chút ngưa ngứa, theo bản năng khẽ liếm lại giống như đụng phải thứ gì.
Khi tỉnh lại, ngoài cửa xe bầu trời vẫn còn sáng, nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới sáu giờ, sờ sờ bụng, có chút đói. Thấy Diệp Kình vẫn còn nghịch máy tính, liền hỏi “Anh đã ăn chưa?”
“Chưa, cậu đói sao?”
“Ừm.” nói thế, cậu liền mở ra hành lý, lấy ra đồ ăn vặt đã mua lúc trước, xé miệng một túi bánh bích quy “Anh thật sự không đói?”
“Vừa nãy có người bán cơm hộp, nhìn không được ngon, không mua.” Anh không khách sáo, cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn, ăn.
“Cơn trên xe lửa đúng là không ngon lắm.” Mỗi lần ngồi xe lửa cậu đều mang theo đồ ăn vặt.
“Ngay cả cậu cũng nói không ngon, xem ra sự lựa chọn của tôi là đúng.”
“Anh đúng là kén ăn, đại thiếu gia.”
“Tôi thừa nhận.”
Thấy ánh mắt của anh ta luôn nhìn máy tình, Nhạc Tư Trà có chút tò mò “Rốt cuộc anh đang xem gì vậy?”
“Thị trường chứng khoán, cậu có hứng thú sao?”
“Không, dù tôi học khoa tài chính nhưng đối với thị trường chứng khoán thì không hứng thú chút nào.” Cậu tự hỏi không biết cần năng lực lớn đến mức nào mới có thể kiếm tiền trong đó.
“Không hiểu sao lúc đấy cậu lại chọn khoa này.”
“Vì vừa điểm vào đấy.”
“… Sau khi tốt nghiệp đã có dự định gì chưa?”
“Chưa nghĩ tới, tôi mới năm hai, tới lúc tốt nghiệp vẫn còn sớm..”
“Bắt đầu nghĩ từ giờ đi, có kế hoạch rồi so với lúc đấy không biết gì tốt hơn.”
“Cũng đúng, ” đột nhiên nghĩ tới không gian “Tôi rất thích kiểu ‘nông phu sơn tuyền hữu điểm điền’, có lẽ nhận một khối đất, làm nông dân cũng tốt. Anh thấy sao?”
“Không chí khí, như thế thật lãng phí tri thức của cậu. Nhưng là …” Diệp Kình như có chút suy tư “ Dường như rất thích hợp với cậu.”
Không biết có phải tưởng tượng hay không, Nhạc Tư Trà cảm thấy được trong lời nói của anh ta có ẩn ý.
“Đương nhiên là tôi không có được chí khí như anh, ông chủ.”