Chờ Lâm Khinh Nam ra ngoài cửa, Hướng Vân Hoan còn mơ hồ nghe thấy hắn ở cửa cùng gã sai vặt vừa rồi nói chuyện.
“Chủ tử nhà ngươi bảo ngươi trông cửa, ngươi khen ngược, chạy mất không
thấy bóng dáng. Nếu như có người không đứng đắn đến đây, nhìn toàn bộ
của chủ tử ngươi, ta xem ngươi có mấy cái thể diện đền bù cho chủ tử
ngươi!”
“Vừa rồi tiểu nhân đi bắt mèo...” Gã sai vặt đáp.
“Đi đi đi. Bây giờ cũng đừng vào giúp vui nữa! Nên làm gì thì làm đi!”
Lâm Khinh Nam mắng câu, tiếng cười ẩn nhẫn của Triệu Du Hoán và Vương Sở Giang truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, thật sự là chói toi vô cùng.
“Còn chưa nhìn đủ?” Vừa rồi giữ tay nàng không cho nàng đánh động kẻ xấu cuối cùng cũng xong, đỡ vai nàng cười hỏi: “Luyến tiếc đứng lên?”
Vân Hoan giật giật, trên mặt càng thêm đỏ, quay mặt cắn môi nói: “Chân của ta.... Tê, đã tê rần.”
Cho dù chân tê, nàng cần gì phải nói lắp như vậy! Đây không phải là đang nói cho người khác biết nàng đang chột dạ à!
Vân Hoan tự trách mình một phen, nụ cười bên miệng Tống Trường Bình thật sự không giấu được, rào rào một tiếng bước ra ngoài thùng, xoay người
vớt Hướng Vân Hoan lên, ôm ngang trong ngực. (Ôm công chúa nhá!!! Hí hí)
Vân Hoan giãy dụa muốn xuống dưới, Tống Trường Bình lại không chịu, bên
miệng trêu ghẹo nói: “Nàng lại kêu, nhưng đừng lại đưa người nào tới
nữa, đến lúc đó nếu nhảy vào trong nước ngột ngạt chết, ta cũng không
cứu nàng!”
Vân Hoan lập tức thành thật luôn.
Ngươi nói sao nàng lại đen đủi như vậy, vốn là đến làm khách, bây giờ
lại giống như đến vụng trộm. Cũng may vừa rồi ba vị công tử không nhìn
thấy nàng, bằng không dù nàng đào hố chôn mình cũng không đủ.
Vân Hoan tự niệm một lúc lâu, khi lấy lại được tinh thần, Tống Trường
Bình đã ôm nàng nhanh chóng xuyên qua một cái cửa ngầm. Vân Hoan thế này mới phát hiện, phòng này lại nối thẳng với một gian phòng khác. Vừa đi
qua, trước mắt liền rộng rãi thoáng mát.
“Vừa rồi là phòng tắm thuốc, một lát nữa gã sai vặt sẽ vào thu thập,
nàng đứng ở đó không tiện. Đây là phòng ta, nàng có thể an tâm ở lại,
chờ ta trở về.” Tống Trường Bình trực tiếp ôm nàng đi đến bên giường,
mới dè dặt cẩn trọng buông nàng ra.
Vân Hoan không ý thức nhìn chân dài của Tống Trường Bình, âm thầm nghĩ,
mấy ngày trước đây hắn còn ngồi trên xe lăn không thể động đây. Nhưng
hôm nay hắn lại ôm nàng đi tới đây, nàng như vậy có tính là bắt nạt
người bị tàn tật không?
“Ở lại...” Vân Hoan mặt đỏ đến mang tai, thử thử chân đã khôi phục, nàng vội nói: “Không thể lại ở đây, lát nữa ta còn phải đến phòng bếp nấu
xơm!”
“Đi phòng bếp?” Tống Trường Bình buồn cười đánh giá toàn thân Vân Hoan, đẩy Vân Hoan đến trước gương: “Cứ như vậy đi?”
“Ạch...” Vì không muốn mất thể diện, hôm nay Vân Hoan cố ý ăn mặc một
phen, nhưng lúc này, tóc nàng ướt sũng dán vào trên đầu, có vẻ đặc biệt
chật vật. Áo váy chọn lựa tỉ mỉ bị ngâm nước dính sát vào trên người,
dáng người linh lung hoàn toàn lộ rõ không bỏ sót – nếu thật sự như vậy
xuất hiện ở Tống phủ, nàng không bị coi thành kẻ điên, cũng nhất định bị coi là yêu tinh!
“Ta ở đây không có nữ trang, lát nữa ta sẽ cho người đi chuẩn bị một bộ. Đây là quần áo của ta, nàng thay trước. Nàng ở trong đây ngốc, đừng có
chạy lung tung, lát nữa ta sẽ quay lại.”
Tống Trường Bình liên tiếp dặn dò một đống chuyện, dù là Hướng Vân Hoan
cũng không biết, sao hắn ngày thường trầm mặc ít nói, lúc ra lệnh lại
trôi chảy uy nghiêm như vậy.
Nàng không tự chủ được trả lời một câu ‘đã biết’, Tống Trường cũng nhếch môi, cười đến phá lệ thoải mái, lúc gần đi, còn vươn tay ra xoa xoa đầu nàng, “Mau thay quần áo ướt này ra, không phải ta sợ nàng bị cảm lạnh,
mà là ta sợ bản thân...”
Ánh mắt hắn lại không nhịn được lướt về phía thân thể nàng, trên mặt cũng đỏ lạ thường, nhưng ánh mắt lại không đáng khinh.
Chờ hắn đi rồi, Vân Hoan vội vàng thay nam trang của Tống Trường Bình.
Người hắn cao, y phục mặc trên người nàng giống như đang mặc quần áo hí
kịch. Vân Hoan hất tay áo, y dạng họa hồ lô* hát đôi câu, “Tỉnh dậy từ
những giấc mơ ngọt ngào, bước ra khỏi chăn lông tơ. Tô môi đỏ, vội vàng
búi đầu phượng...”
(*) Họa hồ lô: khuôn in. Ý nói Vân Hoan hát y như con hát ở đoạn trên hát.
Xướng xong một lát, lại ‘phi phi phi’ vài lần. Câu ca kiều diễm như vậy, sao lại nàng hát thuận miệng vậy rồi?
Vân Hoan thầm ảo não, sau đó bản thân cũng không khỏi nở nụ cười.
Ngồi ở trên giường của Tống Trường Bình, liền đánh giá phòng hắn, sạch
sẽ ngăn nắp, hơi lộ chút quạnh quẽ, cực kì giống tính tình của hắn.
Trong phòng hôm nay còn đặt hai chậu than, sưởi Vân Hoan đến cả người
đầy mồ hồi. Mấy ngày trước đây lúc nhìn thấy hắn, hắn còn đắp chăn lông
cừu, nói vậy thân thể hắn quá mức hư hàn (hư nhược + lạnh), không chịu
được lạnh.
Một bên còn có một cái bàn học, trên giấy Tuyên thành viết mấy chữ đoan đoan chính chính:
• Hán việt: Kim tịch hà tịch hề, khiên châu trung lưu.
Vân Hoan đọc theo, tuy hai câu cuối hắn không viết ra, nàng cũng không tự giác nói ra.
“Non có cây, cây có cành, lòng yêu chàng, chàng biết không?”
• Cả bài thơ là : Đêm nay đêm nào, chèo thuyền giữa sông.
Ngày này ngày nào, cùng vương tử xuôi dòng
Thẹn được chàng mến yêu, nào chê phận thiếp long đong
Lòng rối ren mà chẳng dứt, được gặp chàng vương tông
Non có cây, cây có cành, lòng yêu chàng, chàng biết không?
[Nguồn: Văn hóa: diễn đàn viện việt học]
Hai câu đột nhiên ra khỏi miệng, bản thân nàng lập tức liền phát hoảng,
cuống quít lui một bước, trong lòng chỉ nghĩ đến, Tống Trường Bình là
một người tính tình thanh lãnh như vậy, nhất định sẽ không lấy suy nghĩ
bắt tại trên miệng, lại càng không nguyện viết trên giấy, chỉ muốn dấu ở trong lòng.
Hắn là lưỡng lự bao lâu, mới có thể viết xuống hai câu thơ trước này?
Hai câu cuối cùng, hắn lại vì ai, chậm chạp luyến tiếc hạ bút?
Người trong lòng hắn, rốt cuộc là bộ dáng gì?
Tay Vân Hoan không ý thức bịt miệng mình lại.
Lúc hắn cúi đầu, bên môi là nụ cười bỡn cợt. Nàng ở trong nước ngột
ngạt, vốn cảm thấy sắp bị ngạt, cách một màn nước trước mặt, khi đôi môi hơi lạnh của hắn che trên môi nàng, nàng chỉ cảm thấy một trận choáng
váng.
Như khi đó có người tìm kiếm bàn tay nàng, chắc chắn là một mảnh nóng
ẩm, mang theo chút run run... Nhưng khi đó, chỉ có Tống Trường Bình, bá
đạo đè tay nàng xuống không cho động đậy, lúc điều khí, nàng cảm giác
được một tia run rẩy.
“Tâm... duyệt, quân, này*.” Vân Hoan chậm rãi đọc ra bốn chữ, trong đáy
lòng cũng xẹt qua một tia thở dài và tiếc nuối. Không thể tiếp tục ở
trong phòng hắn nhìn lung tung, lại nghĩ vừa rồi đến là một bộ quần áo,
nếu bây giờ đổi một bộ khác quay lại, Lý Đại Chủy nhất định sẽ sinh
nghi.
Ở trong phòng đợi một hồi, Tống Trường Bình cũng không trở về, nàng cầm
quần áo hơ trên chậu than, không đến một lát liền khô rồi.
Chờ nàng thay quần áo và chỉnh trang lại trang dung xong, dè dặt cẩn
trọng ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua sân khấu, liền nhìn thấy Tống
Trường Bình ngồi giữa ba vị thiếu gia. Triệu Du Hoán bắt lấy hắn cao
hứng bừng bừng hỏi, hắn như có như không trả lời.
Có lẽ là cảm giác được gì đó, hắn quay đầu tìm, Vân Hoan lại tránh ra sau cây.
Một bên này, Triệu Du Hoán đè thấp giọng nhìn Tống Trường Bình cười xấu
xa nói: “Tống đại, ngươi nói một chút, nữ nhân vừa rồi ở trong phòng
ngươi
là ai! Giấu kín như vậy, ta cũng không thể gặp một lần à!”
“Nào có nữ nhân gì!” Tống Trường Bình thấp giọng trả lời, trong lòng lại có chút ảo não.
Bên cạnh hắn người có thể tín nhiệm không có mấy người, hắn tìm một hồi
lâu, cũng không tìm được Phúc Thọ. Trên đường lại bị Triệu Du Hoán quấn
lấy, quấn quýt hắn hỏi một hồi. Đợi đến lúc đi được, Tổ mẫu cũng nhìn
thấy hắn, cứ lôi kéo hắn gọi bài diễn, lại muốn hắn cùng xem.
Nhớ tới người trong phòng, lòng hắn thật sự nóng như lửa đốt. Không biết nàng có bị cảm lạnh hay không, không biết chậu than có quá nóng hay
không, không biết nàng có đói hay không?
Bản thân hắn đều cảm thấy mất hồn mất vía, nhưng Triệu Du Hoán lại như trước quấn quýt lấy hắn đặt câu hỏi.
“Ngươi nói láo, nếu trong nước không có ngươi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Triệu Du Hoán lại chọc bụng Tống Trường Bình: “Đến cùng là nữ
nhân nào mở mấu chốt của ngươi?”
“Đã nói không có nữ nhân. Nước thuốc này là đặc biệt pha chế, ta sợ ngươi làm bẩn nước của ta!” Tống Trường Bình đáp lại.
“Thật không thú vị.” Triệu Du Hoán bĩu môi. “Vừa rồi ta nên xốc thùng lên, xem bây giờ ngươi còn dám nói không có không!”
Tống Trường Bình cũng không để ý tới hắn, Triệu Du Hoán thức thời thay
đổi đề tài, nói: “Vừa rồi ta từ phòng ngươi đi ra, ngược lại cứu người
của ngươi.”
“Hả?”
“Chính là gã sai vặt bên cạnh ngươi, gọi Phúc Thọ. Không phải là hắn có
người để đi hầu hạ bên chỗ Tôn di nương sao? Hình như sáng sớm đánh vỡ
gì đó của Tôn di nương, bị Tôn di nương phạt. Ta vừa đúng lúc đi ngang
qua thấy được, hai huynh đệ quỳ trên mặt đất, đầu đập đến rách. Tôn di
nương cũng không quan tâm, tì khí cũng thật lớn.”
“Phúc Thọ cũng bị đánh?” Tống Trường Bình lúc này mới chau mày.
“Cái này thì không. Ta nhận ra gã sai vặt này của ngươi, thuận tiện cầu
tình hai câu. Tôn di nương thấy là ta, cũng không tốt nói gì. Dù thế nào ngươi cũng là Đại thiếu gia, người bên cạnh nếu để cho người tùy ý đánh chửi, mặt mũi của ngươi đặt ở đâu!”
“Bà ta là muội muội của Tôn Hưng. Tôn Hưng trước mặt phụ thân có thể
diện, bà ta tự nhiên cũng bá đạo một ít.” Tống Trường Bình đáp, cuối
cùng vẫn là ngồi yên, nói khẽ với Triệu Du Hoán: “Ta đi nhìn Phúc Thọ,
nếu Tổ mẫu hỏi, ngươi cứ nói ta trở về phòng rồi.”
“Chậc, chậc. Lúc trước cũng không thấy ngươi quan tâm hạ nhân như vậy.
Đi đi, đi đi. Đừng để người ta chờ sốt ruột.” Triệu Du Hoán cười phất
phất tay, đuổi hắn đi.
Tống Trường Bình chỉ xem như không nghe thấy hai câu kia, cúi người
xuống liền vội vàng đi về phòng, nào biết lật tung khắp phòng, chỉ có
quần áo của hắn được gấp chỉnh tề đặt trên mặt bàn, nơi nào còn có
người! Túm gã sai vặt tới hỏi, gã sai vặt cũng nói không gặp người nào.
Tống Trường Bình không thể không thừa nhận Hướng Vân Hoan thật sự đi
rồi!
Thọ yến đến buổi tối đó mới là trọng tâm chính. Vân Hóa sau khi trở lại
phòng bếp liền rất không tình nguyện nhúc nhích. Lý Đại Chủy đuổi nàng
thế nào, nàng cũng chỉ chú ý bận sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay Tống phủ người tới cũng đặc biệt nhiều, về sau, dù là Lý Đại
Chủy cũng có chút ăn không tiêu. Vân Hoan liền cùng làm. Đến bữa tiệc
chính, toàn bộ tinh lực của nàng đều tập trung đến nấu cơm, không còn
rảnh rỗi bận tâm đến việc khác.
Thọ yến của Lão thái thái, mỗi một bàn soạn ngỗng, gà, vịt, heo tổng
cộng mười sáu bát, rau bốn bát, còn lại không nói, cá hấp trúc của Vĩnh
Bình vương cũng là một phần duy nhất, Vân Hoan mất biết bao nhiêu tâm
tư.
Chờ tất cả đồ ăn đều được bưng lên, cả người Vân Hoan sắp hư thoát, ngồi ở một bên chỉ muốn nghỉ ngơi, lấy tay làm cây quạt, quạt một hồi, bên
phòng bếp lại một trận xôn xao, vài người hô “Tôn di nương”.
Vân Hoan còn chưa biết là người, một phụ nhân còn trẻ trang điểm như nữ
tử thẳng tắp đi tới, thấy nàng, mỉm cười cầm lấy tay Vân Hoan, khen: “Vị này chính là Hướng gia Nhị tiểu thư, lớn lên thật xinh đẹp, hai tay này cũng nhanh nhẹn. Vừa rồi Lão thái thái ở phía trước cứ mãi khen đồ ăn
buổi tối. Còn có món trúc tôn kia, Vĩnh Bình vương gia khen không dứt
miệng, còn cùng Lão thái thái hỏi thăm xem hôm nay là ai làm bếp. Ta vừa nghe, Nhị tiểu thư nhưng là khách quý, lại vẫn còn ở phòng bếp, thật sự là chậm trễ rồi. Thực sự có lỗi…”
Người nọ một mực mặt mày hớn hở, trong đầu Vân Hoan lại ong ong mấy
tiếng. Trước mắt bỗng như có một tia chớp xẹt qua, còn lại, tất cả đều
là cái miệng khi đóng khi mở của phụ nhân này.
Toàn bộ Tống phủ, ai nàng cũng không nhớ được, nhưng cố tình, chỉ nhớ kỹ vị Tôn di nương này! Không vì cái gì khác, chính là vì lúc trước vào
cửa, người đầu tiên khóc xông lên cho nàng một cái tát, chính là bà ta!
*** Chương sau có cảnh trêu ghẹo trai nhà lành. Hí hí