Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 16



Từ khi Vũ Nhung bắt đầu trạng thái căng thẳng của thời kỳ thi đại học, Vũ Thần và Vũ Phong dường như cũng mắc chứng lo âu theo, ước gì một ngày hai mươi bốn giờ được ở cùng Vũ Nhung.

 

Mãi đến khi kỳ thi đại học chấm dứt thì tảng đá trong lòng cả nhà mới buông xuống được. Thể xác và tinh thần Vũ Thần khá mệt mỏi, bởi vì từ bệnh viện tới trường học của Vũ Nhung rất gần, cho nên cậu muốn chịu trách nhiệm đưa cơm trưa cho cô; vì thế, từ đầu cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, cậu đều chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện. Ở bệnh viện, Phương Trạch khiến cho cậu tâm lực tiều tụy, mà mỗi trưa trong tuần cậu còn phải dành thời gian đưa cơm cho Vũ Nhung lại khiến cậu lực bất tòng tâm.

 

Tuy rằng mệt, nhưng mà một tuần này của Vũ Thần lại rất phong phú. Bởi vì sắp tới Vũ Nhung thi đại học khiến cho cậu không rảnh bận tâm những chuyện khác, cho nên lúc ở bệnh viện, đối mặt với Phương Trạch, cậu đều thong dong bình tĩnh rất nhiều. Điều này khiến cho Phương Trạch nghĩ rằng cậu đang dần dần sinh hảo cảm với anh, nên có chút tự đắc, dần dà lộ ra bản tính của mình. Liên tục mấy tối chưa thấy Vũ Thần đến chăm sóc, anh rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp trách cứ Trương Hân, cũng chỉ đích danh Vũ Thần tới trực ca đêm.

 

Vũ Nhung thi xong đại học khiến Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới Phương Trạch lại náo loạn đến mức này, chỉ muốn cậu không được sống yên ổn.

 

Trương Hân bị Phương Trạch trách cứ cũng thật khó hiểu, dù là người mới cũng không phải chịu loại ấm ức này, vậy là khổ tâm đầy mình không thể làm gì khác hơn phải nói lại với Vũ Thần. Vũ Thần cũng thầm hiểu được, kỳ thật, cậu đã gây phiền hà cho Trương Hân. Nhìn đến bộ dáng khóc lóc sướt mướt của người trước mắt, trong lòng cậu lại càng cảm thấy mình có lỗi. Tên hỗn đản Phương Trạch này, lại đi bắt nạt một cô gái vẻ vang lắm sao… Trong lòng Vũ Thần lên quyết tâm, quyết định đem chuyện này nói rõ ràng với Phương Trạch.

 

Trong phòng bệnh, Vũ Thần mắt to trừng mắt nhỏ với Phương Trạch; đắn đo nửa ngày vẫn là Vũ Thần mở miệng trước: “Anh vì cái gì lại trách cứ Trương Hân, cô ấy làm sai cái gì thì anh có thể nói ra mà.”

 

Phương Trạch nằm ở trên giường, vạt áo của áo bệnh nhân mở rộng, những đường cong trên cơ thể như ẩn như hiện, thái độ lại mang theo hơi hướng biếng nhác; nghe thấy Vũ Thần bênh vực Trương Hân, mắt không gợn sóng lại hiện lên một màn u ám, anh hừ lạnh ra tiếng: “Không nhất thiết phải nói ra. Kỳ thật đây không phải trọng điểm. Vì sao mà toàn bộ ca đêm em đều không trực? Cố ý tránh anh sao?” Anh trái lại quay sang chất vấn Vũ Thần.

 

“Ca đêm tôi làm gì anh đâu phải người sắp xếp? Hơn nữa, điều đó và Trương Hân không có quan hệ gì hết. Anh không nên trách cứ Trương Hân, như vậy thật là lòng dạ hẹp hòi.” Thái độ Vũ Thần không hề tỏ ra yếu thế, cậu chỉ đơn giản muốn đòi lại công bằng cho Trương Hân mà thôi.

 

“Không thể ngờ được, em vẫn còn để bụng chuyện Trương Hân sao? Vậy thì em trực ca đêm đi.” Phương Trạch ý vị thâm trường nhìn cậu.

 

Vũ Thần tàn khốc nói: “Ngài Phương, vậy anh vì sao phải dùng chuyện này để làm Trương Hân khó xử? Có ý gì đây?”

 

“Đơn giản là anh muốn ở cùng với em, không được sao? Em để ý Trương Hân à?”

 

Vũ Thần tránh né ánh mắt nóng rực của Phương Trạch, trong lòng nói rằng: đã được tiện nghi còn khoe mẽ, da mặt đúng là dày; đã sớm nói rõ lập trường của mình rồi mà anh ta còn như vậy. “Tôi để ý ai thì liên quan gì tới anh? Việc gì anh phải không phân rõ tốt xấu đã trách cứ người ta?”

 

Mấy ngày nay, Vũ Thần không muốn đấu võ mồm với Phương Trạch nhằm phân rõ giới hạn giữa hai người về sau. Nhưng mà Phương Trạch lại thờ ơ, vẫn dùng ôn nhu để đổi lấy sự tha thứ của Vũ Thần. Cậu cũng không nghĩ tới người bị hại như cậu đã không truy cứu thì thôi, còn tên cường gian cậu lại đi quấn cậu không rời.

 

“Anh cảm thấy chỉ cần em là đủ rồi. Không cần cô ta.”

 

“Không cần thì anh có thể trách cứ người ta sao? Người ta đã làm gì trêu chọc anh chứ?” Vũ Thần nghĩ đến bộ dáng tủi thân khóc lóc của Trương Hân, liền mạnh mẽ vọt tới bên giường quát lên với Phương Trạch.

 

Phương Trạch ngồi thẳng dậy, không để ý trên tay vẫn còn đang truyền dịch, bèn kéo Vũ Thần qua, ôm lấy bờ vai cậu: “Đừng nóng giận, anh chỉ là muốn được em chú ý thôi. Ánh mắt này của em thật lạnh nhạt, nhìn mà khiến trái tim anh băng giá. Anh chính là muốn em nổi giận với anh như vậy.”

 

“Anh lại muốn bị thêm một mũi sao? Đừng làm lệch kim tiêm!” Vũ Thần nâng tay Phương Trạch lên, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến kim tiêm nên có chút nơm nớp lo sợ.

 

“Cùng lắm thì lại tiêm lại…” Phương Trạch dùng tay không bị kim đâm đưa lên vuốt đầu Vũ Thần, cảm giác mềm mại của sợi tóc vẫn như vậy, không thay đổi gì.

 

Vũ Thần tránh cái tay kia ra, mặt hơi hơi nóng lên một chút, sợ huých phải kim tiêm lại sợ làm ảnh hưởng đến miệng vết thương của Phương Trạch: “Anh mau buông ra, thân thể mới khôi phục được vài ngày.”

 

“Em đừng lộn xộn, mau truyền xong rồi rút kim ra. Cho anh dựa vào em một lát.” Phương Trạch nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Vũ Thần, ánh mắt tràn ngập ôn hòa mềm mỏng nhìn người bên cạnh rồi sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

 

Sức nặng của Phương Trạch dồn xuống khiến cho bờ vai mảnh khảnh của Vũ Thần có chút không chịu nổi. Cậu cúi đầu liếc liếc mắt nhìn nghiêng gương mặt của Phương Trạch, ngũ quan góc cạnh rõ ràng nhưng lại lộ ra một tia nhu hòa, hai mắt nhắm chặt không thấy được hào quang sắc bén mọi khi. Phương Trạch chẳng hề phòng bị, cứ như vậy ngủ bên cạnh cậu.

 

Vũ Thần hơi hơi chau đầu mày lại, khuôn mặt hiện ra vẻ không biết làm thế nào, nhưng không đi quấy rầy Phương Trạch.

 

Trực tiếp đẩy ra thì không tốt rồi, cậu khi nào thì trở nên không quả quyết như vậy chứ. Bộ dáng khi ngủ của anh không còn cường thế cùng hung hăng bá đạo như trước. Người kia có lẽ không xấu… Suy nghĩ Vũ Thần bắt đầu lung tung, những ý tưởng lộn xộn tràn ngập đầu óc cậu. Chờ tinh thần hồi phục lại, Vũ Thần nghĩ mà có chút sợ.

 

Sau đó Vũ Thần dùng lời lẽ ngay thẳng dạy dỗ cho Phương Trạch một lần nữa, cũng rốt cục có thể mắng Phương Trạch đến tối tăm mặt mũi rồi đem chuyện Trương Hân giải quyết xong. Phương Trạch đối với việc Vũ Thần không trực ca đêm cũng không chấp nhất như vậy, trách cứ Trương Hân vốn là chỉ để mượn một cái cớ mà thôi. Vũ Thần coi như vừa lòng khi thấy thái độ Phương Trạch nhận lỗi, thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, cuối cùng cũng giành được công bằng cho Trương Hân, cậu thật sự không thích cảm giác mắc lỗi.

 



 

Nửa tháng sau khi phẫu thuật, thân thể Phương Trạch đã dần dần khôi phục, không cần nằm cả ngày trên giường bệnh nữa. Vũ Thần trông nom Phương Trạch đang bị bệnh lại không hề rảnh rỗi; hơn nữa, phẫu thuật ở bụng đối với thân thể vẫn là thương tổn không hề nhỏ. Tuy rằng, tình trạng thân thể Phương Trạch hiện giờ khá tốt đẹp, nhưng là cũng không thể lơ là sơ suất; có vấn đề về dạ dày là phải ăn uống và nghỉ ngơi thích hợp, cứ như Phương Trạch, sau có hai ngày đã liều mạng làm việc là không ổn.

 

Sau bữa sáng, Vũ Thần tiêm cho Phương Trạch, vừa vào cửa đã nhìn thấy Phương Trạch ngồi ở phòng ngoài, đôi lông mày chau lại, mà bên cạnh là một đống tài liệu.

 

“Ngài Phương, tới giờ tiêm rồi.” Vũ Thần ở bên cạnh quan sát một hồi rồi mới mở miệng nói.

 

“Chờ một lát rồi nói đi. Hiện tại anh có một số việc phải xử lý.” Phương Trạch không nói hai lời, cầm điện thoại lên.

 

Vũ Thần do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhưng lại cảm thấy thật phiền toái; nếu Phương Trạch không muốn cậu đi ra ngoài, cậu liền ở bên cạnh chờ Phương Trạch nói chuyện điện thoại xong rồi nói sau.

 

“Alô, là A Nham sao?”

 

“…”

 

“Anh nhất định phải để ý công ty thật tốt, Phương Sĩ Vĩ đã bắt đầu thu mua cổ phiếu của công ty, rốt cuộc không kiềm chế được rồi, cứ chờ ông ta mắc câu, lần này phải khiến ông ta thất bại thảm hại…”

 

Thanh âm trầm thấp truyền vào tai Vũ Thần, cậu có chút kinh ngạc khi biết người mà Phương Trạch gọi điện lại là Phương Nham. Theo như cậu quan sát từ đầu, Phương Trạch cùng Phương Nham không giống như anh em bình thường, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không rõ nguyên nhân là gì. Phương Sĩ Vĩ? Không phải là bác hai của Phương Trạch sao? Vũ Thần nghĩ đến đó liền bĩu môi, rõ ràng cậu rất khinh thường phân tranh gia đình của những kẻ có tiền.

 

“Hôm nay anh tới bệnh viện một chuyến đi, điện thoại nói không rõ ràng lắm; hơn nữa, em còn có tư liệu muốn giao cho anh… Chỉ là ông anh trai tới thăm nom em chút không được sao? …”

 

Vũ Thần nghe Phương Trạch gọi điện mà như bị hút vào, bản thân cậu cũng tự cảm nhận lời lẽ trong đó, Phương Nham muốn tới? Nghĩ đến bộ dáng trên chọc lần trước của Phương Nham, Vũ Thần hơi hơi không vui, dường như trong đầu xuất hiện một chút khó chịu.

 

Phương Trạch cúp điện thoại, đôi mày chau lại bây giờ giãn ra không ít, xem ra đúng là đã có được câu trả lời. Phương Trạch quay đầu lại, thấy vẻ mặt Vũ Thần mờ mịt, liền mở miệng nói: “Bây giờ muốn tiêm sao?”

 

Vũ Thần do dự nói: “Đúng vậy, anh nghiêng người một chút đi.”

 

“Quần… Chẳng lẽ còn muốn tôi cởi giúp anh sao?” Vũ Thần tức giận nói.

 

Phương Trạch lên tiếng trả lời, soạt một tiếng đem toàn bộ quần cởi xuống. (Sky: Anh Trạch dụ dỗ em Thần a! Mờ ám-ing)

 

Vũ Thần che nhanh hai mắt mình lại. Người kia điên rồi, chỉ tiêm mà đã cởi hết ra như vậy, ý muốn mình đau mắt hột à.

 

“Không cần cởi toàn bộ, ai muốn anh cởi sạch a! Mau mặc vào! Lộ ra nơi này là tốt rồi. Mỗi ngày đánh còn không biết?” Vũ Thần vỗ vỗ mông mình, chỉ kém bị người trước mắt làm tức chết.

 

Vì thế, hai người giằng co nửa ngày mới tiêm xong. Vũ Thần đem dụng cụ rửa ráy sạch sẽ, chuẩn bị trở về phòng bệnh thì vừa vặn gặp Phương Nham.

 

Vũ Thần còn do dự xem có nên chào hỏi không, không nghĩ tới Phương Nham đã mở miệng trước: “Tiểu y tá, gần đây có khỏe không? Cùng A Trạch cũng không tệ chứ?” Phương Nham mặc chiếc áo sơ mi và quần ka kia màu trắng, thoạt nhìn cả người thực nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng đôi mắt xếch hẹp dài lại lộ ra một tia sâu xa không lường được, khí thế vênh váo hung hăng, thật giống Phương Trạch.

 

“Ngài Phương muốn vào sao?” Vũ Thần căn bản không muốn trực tiếp trả lời vấn đề Phương Nham hỏi, cậu buồn bực nghĩ vì sao Phương Nham phải hỏi như vậy, không quan tâm đến em trai hắn mà lại quan tâm tới mình sao.

 

“Không vội. A Trạch đối với cậu như vậy, cậu cũng đừng dấn sâu vào, A Trạch chính là người đa tình. Cẩn thận bị tổn thương.” Phương Nham vỗ vỗ vai Vũ Thần, thấm thía nói.

 

Vũ Thần ngây ngẩn cả người, chờ Phương Nham vào phòng bệnh thì đầu óc mới khôi phục. Dấn sâu vào sao? Điều này sao có thể! Hai anh em các người ai ai cũng tự phụ cả! Về phần vấn đề Phương Trạch đa tình thì cậu đã sớm biết, không cần hắn phải nói ra. Lời này là có ý gì đây?

 

Ấn tượng đầu tiên với Phương Nham đã không được tự nhiên, mà hiện tại, lời khuyên của Phương Nham càng khiến Vũ Thàn thật lâu sau không thể bình tĩnh. Sau khi bừng tỉnh đại ngộ, cậu liền vọt vào phòng bệnh.

 

Cậu đi vào thì thấy Phương Nham cùng Phương Trạch ngồi ở ghế sa lon, tựa hồ đang thương lượng gì đó, thái độ thực sự ngưng trọng.

 

Lúc này mở miệng có vẻ không ổn, nên Vũ Thần liền do dự hiện tại có nên nói rõ ràng với Phương Nham hay không.

 

Sự chú ý của Phương Trạch cùng Phương Nham chuyển qua người Vũ Thần.

 

“Vũ Thần, bây giờ có chuyện gì không?” Ánh mắt thâm thúy của Phương Trạch khiến cho người ta cảm thấy thật nghiêm nghị, quần áo của bệnh nhân phối hợp cùng gương mặt lạnh lùng lại không khiến người ta có cảm giác trái ngược.

 

Vũ Thần cũng bị bầu không khí nghiêm túc này lây nhiễm, đầu óc căng thẳng quyết định nói nhanh: “Việc riêng… Hình như tôi đã từng nói rằng tôi và anh quan hệ gì cũng không có chứ? Tôi không muốn làm người khác hiểu lầm.”

 

“Hiểu lầm?” Phương Trạch bị lời nói không đầu không cuối của Vũ Thần khiến cho anh không hiểu gì cả, nheo mắt nhìn Phương Nham, vẻ mặt cười mà như không cười, biết được Vũ Thần gọi cái gì là ‘hiểu lầm’, liền cười nói: “Vội vã như vậy là muốn phân rõ quan hệ sao? Hay là A Nham đã nói cái gì với em?”

 

“Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm mà thôi. Tôi và anh chỉ là quan hệ đơn thuần, những lời này anh còn muốn tôi nói lại bao nhiêu lần?” Những lời này mỗi ngày đều là câu cửa miệng, Vũ Thần nói phát phiền, Phương Trạch lại thờ ơ.

 

“À… xem ra là tôi hiểu lầm. Thì ra là A Trạch yêu đơn phương sao? Nhìn đi, tiểu y tá sẽ không chấp nhận cậu, hết hi vọng đi.” Phương Nham cười nói vui sướng khi thấy người gặp họa, không ngừng nói móc Phương Trạch.

 

“Chúng ta không phải đã sớm vượt qua loại quan hệ bình thường sao? Đêm đó…”

 

Lời nói Phương Trạch lập tức bị Vũ Thần cắt ngang: “Không nói chuyện này không được sao? Tôi chỉ nói tới vấn đề hiện tại, cách làm của anh không có bất luận có ý nghĩa gì cả.”

 

“Ha ha, tiểu y tá cùng cậu nửa chút quan hệ cũng không có, nghe không hiểu sao?” Phương Nham lại không khỏi trào phúng nói với Phương Trạch, nói với Vũ Thần: “Xem ra cậu không có dấn sâu vào, như vậy tốt lắm, cùng hắn không có quan hệ gì đúng là lựa chọn sáng suốt.”

 

Lời này không giống như là an ủi, giống như là cười nhạo thì đúng hơn. Vũ Thần đành phải lạnh lùng đáp lại: “Nói tóm lại, tôi nói rồi, không cần đụng tới điểm mấu chốt của tôi. Sự nhẫn nại của con người là có giới hạn.”

 

“Tội gì em phải chịu đựng anh chứ. Được thôi, việc đã tới nước này, anh cũng không muốn ép buộc.” Trong mắt Phương Trạch không một tia gợn sóng, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

 

Vũ Thần cho rằng Phương Trạch còn có thể tiếp tục dây dưa không rõ, nghe thấy đáp án như vậy làm cậu rất kinh ngạc, có chút không dám tin. “Thật sư? Lời này có ngài Phương Nham chứng kiến, hi vọng anh có thể làm được.” Vũ Thần nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Suốt một ngày, Vũ Thần đều cân nhắc câu nói kia của Phương Trạch, nhưng trong lòng lại không có cảm giác như được buông tha. Chẳng lẽ đây không phải điều cậu vẫn mong muốn sao?

 

───

Lời tác giả:

Hắc hắc, *cười híp mắt*, làm thẻ mạng rồi…

Rốt cục thoát khỏi mạng trường khổ sở bức bách rồi!

Lăn qua lăn lại cầu bình luận… o(≧v≦)o

 

.:End 16:.