Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 10

Vũ Thần nửa mộng nửa tỉnh, cảm giác như có ‘thứ’ gì đang liên tục mân mê ngắm nghía cậu, cảm giác ngưa ngứa khiến cậ ngủ không yên. Theo phản xạ có điều kiện cậu lấy tay búng ‘thứ’ sờ sờ mó mó trước ngực ra, điều chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục ngủ. Cũng không quá một hồi ‘thứ’ đó lại dao động trên người.

Vũ Thần bị như thế xong buồn ngủ bay biến hết, cậu hung hăng vung thứ trên người ra, xoay người mở mắt.

“A!!!” Cậu thấy cái mặt phóng lớn của Phương Trạch thì hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Tỉnh rồi à?” Phương Trạch cười trông đến là tà mị, tay tự nhiên đáp tới bên hông Vũ Thần, ngón tay vẽ vòng vòng ở dưới bụng Vũ Thần.

Lúc này Vũ Thần mới phản ứng lại cái tay vừa rồi quấy rối giấc ngủ của cậu, thảo nào gạt thế nào cũng không gạt được ra. “Bỏ tay của anh ra đi! Tôi muốn ngồi dậy!” Sau khi cậu gạt cái tay của Phương Trạch xuống thì trực tiếp nhảy xuống giường.

“Mới sáng sớm đã phát cáu thế rồi? Không ngủ thêm chút sao?”

“Đây là vấn đề do tôi sao? Nếu không phải anh lộn xộn thì tôi có thể tỉnh sao? Cũng không biết là ai tối hôm qua đáng thương ghê, muốn tôi đi ngủ cùng y chứ…” Vũ Thần hung tợn trừng Phương Trạch một cái, xong rồi đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa và mở cửa sổ ra.

Trên mặt Phương Trạch vẫn tươi cười, hăng hái dạt dào nhìn Vũ Thần, càng thêm xấu xa kích động đi kích động cậu ấy, “Tôi lại không làm gì cậu cả, lẽ nào cậu là xử nam cho nên mới mẫn cảm như thế?”

“Anh…” Hai chữ xử nam này thật sự là nhạy cảm, sau khi Vũ Thần nghe được, đầu óc ong ong lên. Xử nam thì làm sao? Mẹ nó, ông đây còn không thường loại người lạm giao giống như anh ấy!

Loại chuyện này càng giải thích càng loạn, Vũ Thần sửa sang lại giường chiếu xong thì đi ra ngoài, căn bản không thèm đáp lại Phương Trạch. Mẹ nó, ông đây nếu không thể trêu vào thì trốn là được chứ gì!

Phương Trạch thấy Vũ Thần tức nghẹn đi ra ngoài, nghĩ là đã chạm tới chỗ đau của cậu, thế nhưng y không có bỏ qua mà trái lại càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Xử nam? Càng ngây thơ? Cậu không phải bởi vì xấu hổ mới đi ra ngoài chứ?” Từ ý cười trên mặt Phương Trạch có thể thấy y thật là hả hê.

“Anh…” Vũ Thần nghẹn lời, cậu dứt khoát mặc kệ Phương Trạch, đóng cửa lại rồi đi ra.

Cửa phòng đóng lại chưa được hai giây đã lại mở ra, Phương Trạch rất là kinh ngạc khi Vũ Thần lại nhanh chóng trở lại như vậy.

“Luyến tiếc đi ra à?”

Vũ Thần quát to một tiếng: “Không phải!” Sau đó ấp úng nói: “Anh… Dạ dày của anh không đau nữa chứ?”

“Thực sự là khiến tôi được yêu mà còn lo sợ đó, mới sáng sớm thế đã quan tâm tới tôi rồi.” Phương Trạch cười xấu xa.

Vũ Thần nghiêm mặc nói: “Ngài Phương, đây chỉ là công việc của tôi, xin ngài không nên nghĩ bậy! Vì đợt kiểm tra sớm, cũng xin ngài nhanh chóng đứng dậy.” Hai ngày qua, lời ngon tiếng ngọt của Phương Trạch ra rả bên tai Vũ Thần khiến cậu đã quá quen rồi, cho nên

cậu luôn không quên nhắc nhở Phương Trạch, bọn họ là quan hệ nhân viên chăm sóc và người bệnh.

Sau khi ra khỏi phòng, Vũ Thần đối với hành động vừa nãy vô cùng hối hận, mình ăn no không có việc gì làm hay sao mà đi hỏi đồ đểu ấy chứ?! Còn được yêu mà sợ nữa!? Vũ Thần cảm thấy Phương Trạch một ngày còn chưa ra viện thì mình sẽ thêm một ngày không thể sống an ổn, cậu cảm thấy công việc của mình vì Phương Trạch mà đã lệch khỏi quỹ đạo.

… ….

Lúc tối hôm qua đi ngủ cùng Phương Trạch, Vũ Thần thần kinh khẩn trương cao độ, cho nên hoàn toàn không ngủ được, cả người mệt nhọc vô cùng. Buổi trưa thay ca về nhà thì trực tiếp ngã nhoài lên giường ngủ luôn một giấc.

“Anh?! Dậy ăn cơm nào…” Vũ Nhung lay cậu, gọi cậu rời giường.

“Ờ… Không cần chờ anh…” Vũ Thần mơ mơ màng màng trả lời, vùi ở trên giường không muốn nhúc nhích.

“Nhanh lên nào… Cơm nước lạnh rồi đấy! Lẽ nào anh không đói bụng sao? Anh…”

“… Ưm?”

Vốn còn không cảm thấy đói, vừa nghe Vũ Nhung nói thế, cảm giác đói bụng lại ngoi lên trên cơn buồn ngủ. Lấp đầy bụng rồi trở lại ngủ cũng không muộn, Vũ Thần liền đi vào buồng vệ sinh rửa sạch vẻ ủ rũ trên mặt, phải đi ăn thôi.

“Con trai, cha thấy trạng thái con không tốt lắm, ca đêm có phải mệt rất nhiều không?” Vũ Phong nhìn ra vẻ mệt mỏi rã rời của Vũ Thần, lúc ăn cũng vẫn chưa yên lòng.

Vũ Thần không muốn để ba cậu lo lắng, cười đáp lại: “Không có, giường của bệnh viện không tốt như giường ở nhà, không ngủ ngon thôi ạ.”

“Vậy từ từ tập quen dần đi!”

“Ừm…”

“Con trai, có chuyện…?” Vũ Phong muốn nói lại thôi, tựa hồ có chuyện muốn hỏi Vũ Thần.

Nhìn ba cậu ấp a ấp úng, chẳng lẽ là tin xấu, Vũ Thần thầm nghi vấn một chút rồi hỏi: “Chuyện gì? Ba cứ nói đi.”

Trong mắt Vũ Phong lộ ra sầu lo, do dự nửa ngày mới mở miệng, “Con trai à, trong bệnh viện có cô gái nào tốt không? Có phải nên tìm một đối tượng rồi không?”

Vũ Thần cũng đã lớn rồi, còn chưa nói qua chuyện yêu đương, điều này khiến cho Vũ Phong vẫn rất lo lắng.

“Vừa mới đi làm vài ngày, còn chưa tiếp xúc với đồng nghiệp.” Vũ Thần kỳ thực cũng lo lắng vấn đề này hồi lâu rồi, nhưng mà chuyện yêu đương này chỉ có gặp chứ không thể cầu được.

“Có muốn… đi xem mắt không?” Vũ Phong nơm nớp lo sợ nói ra miệng, nhìn Vũ Thần một cái chờ cậu quyết định.

Vũ Nhung cười xấu xa, ở một bên phụ họa nói: “Anh, nếu không thì em ghi tên cho anh vào chương trình quen thân trên đài nhé, anh muốn tham gia cái nào nào? Hắc hắc…”

“Xem mắt?! Không thể nào? Ba không có chút tự tin nào với con của ba sao? Con cũng không muốn biến mình thành như vở hài kịch.” Vũ Thần liếc mắt nhìn con bé Vũ Nhung, “Trẻ con đừng có a dua!” Cậu còn chưa nghĩ ra sao mà ba cậu lại có cái biện pháp cũ kỹ thế chứ, cứ như vậy định chuyện cả đời cả kiếp của cậu sao? Tuy rằng Vũ Thần muốn tìm một cô gái tốt để yêu, nhưng cậu cảm thấy mình còn trẻ tuổi, thuận theo tự nhiên là được rồi, còn chưa tới nông nỗi phải đi coi mắt mà.

“Thử một lần thôi, lề mề như vậy cũng không phải biện pháp, cũng không phải gặp rồi thì sẽ kết hôn, hai người trước hãy xem qua nhau. Hơn nữa cảm tình là phải chậm rãi bồi đắp.” Vũ Phong chỉ biết Vũ Thần sẽ gạt bỏ ngay, nhưng ông vẫn kiên trì nói.

Vũ Thần có chút nóng nảy, tùy tiện đáp một tiếng: “Lại nói ba… ba, có cần phải gấp vậy không?”

Vũ Phong bị Vũ Thần hỏi ngược lại như thế, cảm thấy thằng bé nói cũng có đạo lý, lại thấy sắc mặt nó không tốt lắm, liền trấn an nói: “Không vội không vội, ba chỉ buồn thôi, con ba lớn lên cũng không tồi, tuy rằng so với ba có kém một chút nhưng vẫn được cho là anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, sao lại không có nữ sinh coi trọng con chứ? Là vàng thì có giấu cũng không được. Chuyện xem mắt kia coi như ba chưa nói, ba chờ tin tốt của con!” Vũ Phong nói dõng dạc, còn không ngừng nháy mắt liên tục với Vũ Nhung muốn con bé nhanh chóng phối hợp.

Vũ Nhung là một con nhóc lanh lợi, thấy ánh mắt của ba nó, lập tức mở miệng phụ họa: “Anh à, gien của Vũ gia chúng ta hoàn toàn OK, em cũng tự tin với anh mà! Người chị dâu này, không phải không tìm, chỉ là chưa tới lúc! Không vội không vội…” Vũ Nhung chớp chớp với ba: “Ba, ba nói có đúng không nào?!”

“Nhung Nhung nói không sai, không nói chuyện này nữa, tới tới dùng bữa…” Vũ Phong biết thời biết thế ngay lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện.

Tiết mục cha con hai người kẻ xướng người họa Vũ Thần đã thấy lại không thể trách cứ, thế là trực tiếp bỏ qua cái cảnh này tự thuyết phục mình ăn cơm thôi.

Vũ Thần không đáp lại, cha con hai người nâng mặt he hé nhìn trộm, cũng im lặng không lên tiếng. Cho nên bầu không khí của bữa cơm này trầm mặc hơn so với trước kia.

… ….

Vũ Thần cũng rõ đạo lý tấm lòng đáng thương của bậc cha mẹ trong thiên hạ, cậu hoàn toàn lý giải được tâm tình ba cậu. Bởi vì chuyện của cậu khiến cho ba cả ngày lo lắng, cậu cũng rất băn khoăn, song đối tượng cũng không phải nói tìm là có thể tìm được.

Tối hôm qua cậu đã suy nghĩ cả đêm, vẫn chưa nghĩ ra đầu mối gì, sáng hôm nay vội giải quyết xong bữa sáng thì đi làm gấp, chẳng còn tinh lực mà nghĩ nữa.

Tới bệnh viện xong, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra sớm cho Vũ Thần, thế nhưng Phương Trạch còn đang ngủ, cậu vì tránh phát sinh chuyện như lần trước, đành phải chờ Phương Trạch thức dậy rồi mới lại đi làm kiểm tra.

Ánh dương quang dần dần sáng lên, toàn bộ thành phố cũng thức tỉnh theo, người lui tới bệnh viện càng ngày càng nhiều, xem bệnh hoặc là thăm bệnh. Thế nhưng khu phòng bệnh cao cấp vẫn an tĩnh vô cùng, ngoại trừ số ít nhân viên y tế đi lại, hầu như không có người nhà đi thăm bệnh.

Sau khi Vũ Thần đọc báo ở phòng trực ban xong, đánh giá giờ giấc Phương Trạch đã rời giường chưa rồi đi về hướng phòng bệnh.

Lúc cậu vừa ra khỏi phòng trực ban, một người đàn ông trung niên gọi cậu lại nói là phiền cậu dẫn đường một chút. Người đàn ông ấy đeo mắt kính thoạt nhìn rất nghiêm túc ngay ngắn, bên cạnh còn có một ông già, ông già ấy thoạt nhìn sáu mươi tuổi, tuy rằng thái dương hơi có vài sợi tóc bạc nhưng giữa trán tỏa ra khí thế chẳng yếu kém chút nào so với thanh niên cả.

“Xin hỏi cậu biết phòng bệnh của Phương Trạch ở đâu không?” Người đàn ông trung niên hỏi một cách văn vẻ lịch sự.

Nghe thấy tên Phương Trạch, Vũ Thần không khỏi sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Các ngài muốn đi thăm bệnh sao?”

Người đàn ông nhìn thoáng qua ông già, dò hỏi: “Đúng vậy, phòng bệnh của nó ở đâu? Có thể mang chúng tôi đi không?”

“Các ngài là gì của anh ta?” Vũ Thần không tự chủ mà cảnh giác, cũng không có đáp ứng sẽ dẫn bọn họ đi: “Bây giờ chưa tới lúc thăm bệnh, bệnh nhân còn phải kiểm tra sớm.”

“Tôi là bác hai của Phương Trạch, bây giờ muốn đi hỏi thăm nó một chút.” Ông già một bên nói, giọng nói hồn hậu nghe ra có một loại khí thế uy nghiêm, khiến cho người ta cảm thấy nghiêm nghị.

Bác hai?! Vũ Thần sửng sốt, cảm thấy không thích hợp chỗ nào đó?! Bác hai, tựa hồ nghe Phương Trạch đã từng nhắc tới? Khi nào nhỉ… Vũ Thần tìm trong đầu một hồi lâu, nhưng thủy chung không nghĩ ra.

==========

Lời tác giả:

Mạng trường thật là muốn đập… Trước khi đứt mạng lại còn không có mở JJ!!!! Mạng trường tồi a!

Vì vậy mặt dày mượn network card của bạn cùng học…

Dự định đi làm một tấm mạng 3g, kết thúc đoạn sinh hoạt đau khổ này /(ToT)/~~

──────

Hắc hắc… Xem mắt nghe có vẻ tốt đấy chứ?!! Ha ha…

 

.:End 10:.