Sau đó Hạ An An mới biết, hóa ra Boss Hoắc cũng đã mua bộ váy cô thích, lúc Lý Tấn đưa áo cưới đến, cô kích động đến bật khóc, Hạ An An nhanh chóng quyết định, ngày thành hôn sẽ mặc bộ áo cưới mà Boss Hoắc chọn, anh không muốn người khác nhìn cô, cô nghe theo anh, để anh yên tâm.
Hôn lễ cử hành trên một đảo nhỏ, bởi vì Hoắc Minh Hiên là người khiêm tốn, cho nên khách mời đều là bạn bè quen thân, khách khứa không nhiều.
Tuy hôn lễ chỉ là nghi thức nhưng đời người chỉ có một lần, Hạ An An và Hoắc Minh Hiên đều sắm tốt vai trò của mình, đặt một dấu chấm viên mãn cho cuộc hôn lễ.
Hôm sau, Hạ An An vẫn đi làm ở vũ đoàn, tuy bây giờ cô không thể khiêu vũ nhưng có thể tận mắt chứng kiến học trò của mình đi từ con số 0 tới thời khắc huy hoàng cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Tiết trời chuyển lạnh, Hạ An An muốn tận dụng thời gian rảnh rỗi đan cho Hoắc Minh Hiên một chiếc khăn quàng cổ, cô nhìn rồi, quần áo của Hoắc Minh Hiên đều là màu sẫm, Hạ An An cảm thấy đan một chiếc khăn quàng cổ màu rám nắng cũng có thể phối hợp được.
Cho nên, hôm nay, sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên ngồi trên salon làm việc với laptop, Hạ An An ngồi đối diện anh chăm chỉ đan khăn.
Hoắc Minh Hiên bất chợt nhìn cô, cảm thấy kinh ngạc,“Em đang làm gì đấy?”
Hạ An An cũng không ngẩng đầu, vừa đan vừa nói:“Em định đan khăn quàng cổ cho anh.”
Boss Hoắc vui sướng rạo rực, hóa ra cô đan khăn quàng cổ cho anh.
Tuy đây chỉ là việc nhỏ nhặt bình thường trong cuộc sống nhưng Hoắc Minh Hiên lại cảm giác được sự ấm áp đến từ gia đình, cảm giác xa lạ mà tốt đẹp, nó dâng trào trong cơ thể anh, làm cho từng tế bào đều cảm thấy thoải mái.
Thật ra anh rất muốn ôm cô, hôn cô, nhưng thực tế anh lại chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó cúi đầu làm bộ như tiếp tục công việc dang dở.
Anh chính là người như vậy, không biết biểu đạt tình cảm của mình, không biết làm những hành động nhiệt tình, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, có đôi khi, ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy mình rất ngu ngốc khi đối diện với cô..
Hoắc Minh Hiên lạnh nhạt như thế cũng chẳng làm Hạ An An thấy khó chịu, cô ra sức đan thật đẹp.
Nhã ở đường Kim Sơn cách xa thành phố, cho nên khi bóng đêm buông xuống, trong phòng có vẻ yên tĩnh.
Hạ An An nghe thấy xa xa truyền tới tiếng mèo kêu, càng cảm thấy vắng lặng.
Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trống trong phòng, thở dài bất đắc dĩ, “Yên tĩnh quá, nếu có một đứa trẻ thì tốt.” Nghĩ đến giấc mơ của Hoắc Minh Hiên, chỉ cần có Thiên Dục, cô sẽ luôn cảm thấy ồn ào, cô rất nhớ thằng bé.
Hạ An An nhìn Hoắc Minh Hiên chăm chú, trong giọng nói lộ vẻ chờ mong, “Minh Hiên, anh nói xem, chúng ta có thể sinh một đứa đáng yêu như Thiên Dục không nhỉ?”
Người nào đó vẫn tập trung nhìn vào màn hình máy tính, đáp, “Huh… không biết.”
Boss Hoắc lạnh nhạt cũng không hề đánh tan được sự nhiệt tình của Hạ An An, ánh cô nhìn trần nhà, nghiền ngẫm,“Em nghĩ con chúng ta chắc chắn là Thiên Dục, đáng yêu như vậy, làm sao lại không thể là con mình được cơ chứ? Ê Minh Hiên, anh nói trong mơ làm sao anh bịa ra được đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ? Còn cái tên Thiên Dục nữa, chẳng dễ nghe tí nào, cũng không biết anh nghĩ gì nữa.”
Boss Hoắc gõ phím tạch tạch, trả lời bâng quơ, “Anh nghĩ từ lâu rồi, nếu về sau có con, con trai sẽ đặt là Thiên Dục, con gái là Thiên Ân.”
Hạ An An cười vui vẻ, mắt sáng lấp lánh,“Em sẽ không tham lam đâu, em chỉ cần sinh một mình Thiên Dục là tốt rồi.”
Vừa dứt lời, không ngờ Boss Hoắc lại la lên,“Không được!”
Nụ cười của Hạ An An cứng đờ, nhìn anh một cách khó tin, “Tại sao?”
“Anh chỉ muốn con gái!” Người nào đó nói.
Tuy rằng sinh con gái cũng không tồi, nhưng sao anh lại nói “chỉ”? Như vậy không phải hoàn toàn phủ định Thiên Dục sao?
Thái độ của Boss Hoắc đã chọc giận Hạ An An,“Tại sao? Thiên Dục ngoan ngoãn như thế, tại sao anh không muốn?! Không! Em sẽ sinh Thiên Dục, em chỉ sinh Thiên Dục thôi!”
Kẻ đầu sỏ chọc giận cô, Boss Hoắc, vẫn ngồi gõ phím, nhẹ nhàng nói:“Sinh rồi thì đóng gói vứt đi.”
Nghe Hoắc Minh Hiên nói thế, Hạ An An chỉ cảm thấy trong lòng lạnh một nửa, mắt cô phiếm đỏ, đau lòng nói, “Sao anh lại nói như vậy? Chẳng lẽ anh đã quên chúng ta từng rất hạnh phúc sao? Thiên Dục đáng yêu như vậy, biết điều như vậy, vì sao anh ghét nó?”
Boss Hoắc còn đang vùi đầu vào công việc, căn bản không ý thức được vợ mình đã xù lông, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái,“Em đừng quên đó chỉ là giấc mơ, mơ và thực luôn khác nhau.”
Hạ An An cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, cô thật sự chẳng còn gì để nói, chiếc khăn quàng mới đan được một ít, giờ phút này bị cô ném lên ghế, vậy mà cô còn lo lắng đan khăn cho anh! Đồ vô tình!
Hạ An An chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, chạy luôn lên lầu, ngã sấp xuống giường, trong lòng khổ sở không biết làm sao.
Ở trong mơ, cô trải qua từng chuyện, cô nhớ rõ từng khoảnh khắc lúc họ ở chung, cô chỉ nghĩ Hoắc Minh Hiên cũng quý trọng điều đó, lại không ngờ anh bình tĩnh như vậy, chỉ coi đó là một giấc mơ!
Còn muốn đóng gói vứt Thiên Dục đi!
Thiên Dục ngoan ngoãn đáng yêu, trong mơ, lúc anh té xỉu, thằng bé gào khóc thương tâm như thế, vậy mà anh còn không cần nó, còn ghét nó.
Cô không chịu được!
Boss Hoắc đang tập trung nhìn thị trường biến động, hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, lúc này anh mới ngẩng đầu lên, đối diện chẳng còn bóng người.
Boss Hoắc nhăn mày, thế này mới nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn cuộn len lăn trên đất không người quan tâm, anh giật mình, tự chửi mình rồi cúi đầu nhặt lên, đi lên lầu.
Cửa phòng cô không đóng, anh vừa tới cửa liền thấy cô quay lưng lại lau nước mắt.
Boss Hoắc thở dài bất đắc dĩ, tuy anh vẫn cảm thấy tất cả trong mơ cũng không thể có thật, nhưng anh làm sao quên, cô trải qua tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa, anh nói muốn đóng gói vứt Thiên Dục đi chỉ là một câu nói đùa, không ngờ lại làm cô tổn thương.
Boss Hoắc từ từ đi qua, cởi giày trèo lên cạnh cô, khác với sự lạnh nhạt vừa rồi, giờ phút này giọng anh vô cùng mềm nhẹ,“Lúc nãy anh đùa với em thôi.”
Hạ An An lau nước mắt, trách cứ,“Có người đùa như vậy sao? Anh không thích Thiên Dục đến thế cơ à?”
Boss Hoắc nhìn cô, nhưng thấy hai mắt cô đỏ lên, nước mắt khắp mặt, cũng không biết đã khóc bao lâu, anh đau lòng, ôm cô vào ngực, dịu dàng nói:“Làm sao anh lại không thích chứ? Vừa rồi chỉ đùa em thôi, cho dù em có sinh ra quái vật anh cũng yêu.”
Hạ An An trừng mắt nhìn anh một cái, anh mới sinh ra quái vật!
Boss Hoắc phát hiện mọi lời an ủi đều không có dụng, vợ anh vẫn giận anh như cũ, bảo anh đi đàm phán với đối thủ âm mưu quỷ kế thì anh chẳng sợ gì, nhưng bảo anh đi an ủi phụ nữ, anh không làm được.
Cho nên, nhìn nước mắt của vợ, chân tay anh luống cuống, muốn lau nước mắt cho cô, lại không biết nên làm thế nào, chỉ sợ không chú ý sẽ làm đau cô, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
Boss Hoắc cảm thấy mình sống đã non nửa đời người nhưng chưa có một khắc nào vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả vợ mình cũng không dỗ dành được.
Boss Hoắc lo lắng một hồi, cuối cùng cũng nghĩ tới một cách thiết thực khác, anh bất đắc dĩ vuốt trán, à, đột nhiên phát hiện anh còn có tai, kết quả là, Boss Hoắc nhanh trí, vừa dịu dàng vừa chân thành mở lời:“Anh phát hiện hôm nay tai anh mềm lắm, em muốn sờ không?”
Hạ An An: “…” Ai muốn sờ tai anh?
Boss Hoắc thấy vợ mình không phản ứng, nhất thời nóng nảy,“Thật sự không muốn sờ thử à?”
Hạ An An thở dài bất lực, lúc người này giả đò thì không còn gì để nói.
Cô xoay người đối mặt với anh, đặt tay lên tai anh sờ nhẹ, tức giận nói: “Ai nói em không muốn? Đây là của em!”
Vợ rốt cục cũng để ý tới anh, cục đá trong lòng Boss Hoắc được thả xuống, anh ôm cô thật chặt, giọng cưng chiều,“Của em của em, không ai cướp được đâu.”
Hạ An An day day tai anh, lại xoa mặt anh, Boss Hoắc chẳng hề phản kháng, tùy ý để vợ giày vò.
Một người đàn ông ba mươi tám tuổi, da vẫn đẹp như vậy, hơn nữa còn tập thể hình trong thời gian dài, da anh rất căng, Hạ An An vừa hâm mộ vừa ghen tị, lấy tay véo mặt anh kéo ra hai bên, đôi môi Boss Hoắc chẳng mấy chốc bị kéo thành hình chữ “Nhất”, trông rất xấu.
Hạ An An rốt cục không nhịn được, phì cười,“Xấu muốn chết!”