Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 8: Chương 8


Trong lúc bạn tốt vẫn đang sững sờ, Khánh Thúy Thúy đã đổi xong quần áo.

Nàng thuần thục mà búi một cái búi tóc phụ nhân, lúc này mới phản ứng lại, chính mình đã sớm không phải di nương thứ mười tám của Huyện thái gia gia.Một lần nữa lại tháo ra, chỉ đơn giản vấn một cái búi tóc nhỏ của tiểu cô nương.Thấy Hồ Yến Lai nhìn nàng, giải thích nói: “Địa phương ăn thịt người kia tự nhiên không thể lại đi.

Đi thôi, cùng ta đi nhìn tướng công tương lai của ta một chút.”Nghe nàng một ngụm kêu ‘ tướng công ’ ra tới, Hồ Yến Lai khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt.


Đây thực sự là bị Bồ Tát điểm hóa qua sao?Như thế nào lại hướng ngoại như vậy!!!Phía chân trời, rốt cuộc thái dương đã lộ ra một chút, Khánh Thúy Thúy thay đổi một thân quần áo sạch sẽ thuần tịnh nhất, đây là dùng nguyên liệu mới làm thành, là vì ngày ấy vì thời điểm kêu bà mối xem mắt để nhan sắc dễ nhìn hơn.Mặc vào quần áo đẹp nhất đi gặp Vương gia nhị ca, vậy mới thích hợp.

Khánh Thúy Thúy không cùng người trong nhà chào hỏi, mới vừa rồi cha nàng đã ra cửa, muội muội khẳng định còn đang ngủ nướng, chỉ có bóng dáng mẫu thân bận việc trong bếp.Mùa xuân vừa tới, thời điểm ra cửa còn có chút lạnh, đi vài bước liền ấm áp hơn.

Khánh Thúy Thúy lôi kéo Hồ Yến Lai vòng đến sau thôn, đi lên một con đường mòn.Nhà Vương nhị ca ở phía đông thôn, nơi đó là hẻo lánh nhất, nhưng nếu đi vào núi lại rất tiện.


Lúc này Vương nhị ca hẳn là đã vào núi, chỉ cần chờ ở giao lộ, không lo không thấy được người.Hồ Yến Lai đi theo phía sau nàng, hỏi vài lần là đi gặp ai, Khánh Thúy Thúy chỉ nói thấy sẽ biết.

Hai người tránh đi đường lớn, chỉ đi đường nhỏ, một đường liền một người trong thôn cũng chưa gặp phải, Hồ Yến Lai thở phào nhẹ nhõm.Các nàng hai cái hoàng hoa khuê nữ chưa thành thân, nếu là khiến người khác phát hiện ra, các nàng cùng nam nhân trộm gặp mặt, về sau liền không có người trong sạch nguyện ý cưới nữa.Nói không chừng vì thanh danh các cô nương khác trong thôn, hai người các nàng có thể bị trầm đường.

Thúy Thúy không muốn nói là muốn thấy ai, Hồ Yến Lai đành phải bồi nàng ở dưới đại thụ bên cạnh đường nhỏ chờ đợi.Mãi cho đến buổi trưa, thời điểm hai người đói đến độ bụng kêu vang, rốt cuộc ở đường nhỏ thông với cánh rừng nhìn thấy một bóng người.Người hướng tới chỉ lo đi đường, trên vai vác hai bó củi lửa tràn đầy, đòn gánh còn đựng thứ gì đó, chính đang động đậy không yên.Động tĩnh lớn, hán tử gánh củi không chút nào bị ảnh hưởng, sống lưng hơi hơi cong, nhưng là thân ảnh vẫn cao lớn như núi, đến khi cách các nàng vài bước, áo quần màu xám nâu còn tràn đầy mụn vá màu sắc không đồng nhất.Hồ Yến Lai vừa thấy người này, tức khắc nhận ra là ai.

Nàng hạ giọng cùng Thúy Thúy kề tai nói nhỏ, “Này không phải Vương Nhị Ma Tử sao? Ngươi không phải là đang đợi hắn đấy chứ?...”Dư lại câu kia ‘ ngươi không phải bị ngốc đi? ’ ở trong cổ họng, bởi vì nàng thấy Thúy Thúy si ngốc mà nhìn chằm chằm người phía trước, không biết từ khi nào trên mặt đã có nước mắt.Như thế nào đột nhiên khóc?Hồ Yến Lai vội vàng tìm khăn tay, đáng tiếc sốt ruột đi ra ngoài, trên người cái gì đều không có.Lại thấy Thúy Thúy đã túm tay áo lau sạch nước mắt, lưu lại một câu ‘ ở chỗ này chờ ta ’, một mình đi lên.Mắt thấy hai người gặp gỡ, cái người đang gánh củi kia không nghĩ tới đang đi trên đường đột nhiên hiện ra tiểu cô nương thanh âm thanh thúy kêu mình ‘ Vương nhị ca ’, hắn gấp gáp dừng lại chân.Hồ Yến Lai chột dạ mà hướng xùng quanh nhìn xem, may mắn nơi này là đường vào núi, trừ bỏ tiều phu cùng thợ săn, rất ít có người tới, nhưng nàng vẫn xấu hổ, một bên căng lỗ tai nghe động tĩnh, ngồi xổm trên mặt đất, sau đám cỏ che đậy thân hình..