Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế

Chương 10: Chương 10


Thế ngàn cân treo sợi tóc, có người lên tiếng ngăn cản tay súng nổ súng, nói: "Chờ đã, anh ta giống như một người sống.

"Tần Xuyên giơ tay lên ngăn trở ánh sáng mạnh chói mắt, híp mắt nhìn về phía người sống sót xông vào.

Hai nam một nữ, thể chất đều cao hơn người thường, có súng có dị năng.

"Anh Chu, anh xác định không nhìn lầm chứ? Anh ta làm sao có thể là một người sống? Anh Tiến vừa dẫn tang thi trong siêu thị rời đi, không phải là một tang thi phản ứng tương đối trì độn chứ?" Thiếu niên cầm súng sợ dẫn tang thi khác về đem giọng nói ép đến rất nhẹ, nhưng ở trong siêu thị yên tĩnh, vẫn có thể làm cho người khác nghe rõ.

Tần Xuyên chậm rãi buông tay xuống, một gương mặt đẹp trai sạch sẽ không có đường gân màu đen, đủ để chứng minh thân phận của anh là con người.

"Thao*.

" Soái a!*tiếng động âm thanh.

Hai nam một nữ bị diện mạo của anh kinh diễm quá mức, thấy anh thật sự là một con người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng lúc này gặp phải đồng loại cũng rất nguy hiểm, nhưng so với tang thi, mọi người vẫn nguyện ý nhìn thấy đồng loại.

Nhưng đàn ông có đẹp trai đến đâu cũng không thể ăn như cơm, vẫn là thức ăn quan trọng hơn! Một nam một nữ vội vàng tranh thủ thời gian đi tìm vật tư, chỉ để lại một lãnh đạo tên là Chu Hành ánh mắt chấn kinh nhìn Tần Xuyên.


Thiếu niên như ánh mặt trời tuổi còn khá nhỏ một bên tìm kiếm vật tư, một bên tự cho là nhỏ giọng nói: "Chị, anh ta thật đúng là người sống a! Chị nói anh ta đến siêu thị không lấy đồ ăn, lấy băng vệ sinh làm gì?" Băng vệ sinh có thể ăn được không? Anh đem thiên phú đều thêm ở trên ngoại hình, đem chỉ số thông minh về 0 rồi chứ?"Suỵt, có thể là trong nhà có người cần đi.

Một mình anh ta xuất hiện ở chỗ này không đơn giản, cậu đừng nhiều lời trêu chọc người ta.

" Tính cách của người con gái rõ ràng là tương đối ổn định.

Thiếu niên “À” một tiếng, không tới mấy giây lại nói: "Nhưng anh ta mang dép mặc áo ngủ, trong tay ngay cả vũ khí cũng không có, như vậy mà xuất hiện trong siêu thị không giống yêu quái sao?"Cô gái: "! ”Chu Hành thấp giọng ho khan, cảnh cáo đứa nhỏ trong đội đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía Tần Xuyên thần sắc lạnh nhạt, tiến lên chào hỏi anh nói: "A Xuyên, cậu về nước từ khi nào?"Tần Xuyên nghe thấy đối phương gọi tên mình, mới đem ánh mắt đặt lên người đối phương, nhưng ánh mắt anh nhìn đối phương rất xa lạ, làm cho Chu Hành có chút mất mặt.

Chu Hành đem đèn pin hướng về phía cằm mình nói: "Tôi là Chu Hành a, khi còn tiểu học Chu Chu mỗi ngày đều đến nhà cậu sát vách làm bài tập, cậu không nhớ rõ sao?"Không nhớ.

Tần Xuyên nhìn khuôn mặt mờ mịt của đối phương, ngoại trừ muốn đánh anh ta ra, không có bất kỳ ấn tượng gì.

Đến lúc anh phải trở về rồi.

Bằng không Bùi Tiểu Tần sẽ chảy máu đến chết.

Tần Xuyên nhấc chân chuẩn bị rời khỏi siêu thị.

Chu Hành thấy anh độc thân một mình, đưa tay ngăn anh nói: "Hiện tại bên ngoài đều là tang thi, cậu có thể đợi một hồi cùng chúng tôi rời đi, tương đối an toàn.

"Lăn.

Tần Xuyên quay đầu liếc anh ta một cái, ánh mắt đen nhánh thâm thúy giống như giếng sâu không nhìn thấy đáy, làm cho Chu Hành theo bản năng nhượng bộ.

Tần Xuyên lướt qua anh ta, đi hai bước nhận thấy được đàn tang thi trở về, quay đầu lại nhìn Chu Hành nói: "Không muốn chết liền lập tức rời đi.

"Chu Hành: "?"Một giây sau, trong ống nghe của anh ta liền truyền đến tiếng hò hét của đội viên: "Lão đại mau đi tôi kéo thoát!!!”Ý tứ kéo thoát chính là, đại quân tang thi bị anh ta dẫn đi đã quay lại!"Mẹ kiếp?!" Thiếu niên không quan tâm đ ến việc thu thập vật tư khác, lập tức che chở cho cô gái rút lui.

Tang thi gào thét đã đến cửa siêu thị, tiếng chạy dày đặc từ bốn phương tám hướng vây quanh lại đây.


Chu Hành yểm hộ cô gái rút lui, còn không quên bảo Tần Xuyên đi nhanh.

Không kịp nữa, bên ngoài siêu thị đều là tang thi.

Tần Xuyên bẻ một cái giá hàng, giơ tay ném, ném xuyên qua tang thi vây quanh đường sau của bọn họ mở ra một con đường sống.

"Còn chưa cút đi?" Đừng làm phiền tôi đi tìm đường đỏ.

Anh vừa mới nhìn thấy nhãn dán trên kệ hàng, nói rằng con gái đến thời kỳ s1nh lý uống nước đường đỏ có thể có hiệu quả làm giảm đau bụng kinh.

Người kia vốn đã yếu, không bồi bổ bị đau chết thì làm sao bây giờ?Cho nên, anh còn phải đi tìm chút đường đỏ.

"Tần Xuyên!" Chu Hành đầu tiên là bị giá trị vũ lực của bạn tốt thời thơ ấu làm chấn động, muốn chạy về cứu anh, lại thấy anh tiện tay bẻ một sợi dây thép đánh ra tư thế thiên quân vạn mã.

Đầu tang thi giống như đậu hũ non, bị một sợi dây thép xuyên qua, một cái xuyên liền xuyên năm, sáu con, phàm là tang thi bị xuyên qua đầu đều trong nháy mắt tử vong.

Anh cứ như vậy đứng ở trước đại quân tang thi lít nha lít nhít như thiên thần giáng lâm, sau đó thiên thần này trong chớp mắt "vèo" thoáng một cái biến mất?Là con người sao!!Chu Hành còn chưa kịp phản ứng đã bị đồng đội kéo ra khỏi siêu thị.

Tần Xuyên tự giác vứt bỏ phiền toái từ phía sau kệ hàng, đi ra một lần nữa bật đèn pin tìm đường đỏ.

Đại quân tang thi như thủy triều chạy theo một đám người Chu Hành, vẫn rất hiểu chuyện tránh khỏi Tần Xuyên ở giữa.


Tần Xuyên nghe tiếng xe rời đi, cũng tìm được đường đỏ, thanh đường đỏ cùng với tất cả các loại kẹo, nhưng không gian lưu trữ của anh đã bị vật tư lộn xộn chất đầy, anh lại không thể vứt băng vệ sinh của Bùi Tiểu Tần đi, chỉ có thể tìm một cái hộp đựng đồ cỡ lớn không có nắp đậy để đựng kẹo.

Xử lý xong.

Anh ôm cái hộp từ siêu thị đi ra, thật trùng hợp không khéo, vừa đi ra liền nghe thấy tiếng súng.

Tần Xuyên dừng bước trước cửa siêu thị, đám người này nổ súng trên đường trung tâm thành phố có gì khác với việc tìm chết?Quả nhiên, chiếc xe vừa lái đi bị tang thi buộc phải lái trở về, vô số tang thi bao vây tiểu đội người sống sót của Chu Hành, diệt toàn đội chỉ là vấn đề thời gian.

Người sống sót ở ngay trước mắt mình, cứu hay không cứu đây?Thanh lý quy mô lớn quá phiền phức.

Tần Xuyên rũ mắt thấy đường đỏ đựng trong cái hộp, từ trong không gian lấy ra một con dao găm cắt qua lòng bàn tay mình.

Máu màu lam vừa tiếp xúc với không khí, tang thi trong phạm vi trăm thước đều giống như uống thuốc xông về phía anh.

.