Cuộc Sống Của Thiên Thần Chán Đời Tại Dị Giới

Chương 45: C45 Góc Nhìn Của Fumi

Thật ra chap trước tác viết xong hồi 1 giờ trưa nhưng quên up.

Hôm nay mới xong thêm chap nữa nên tác up luôn.

Dự là sẽ không có chương mới trong vài ngày nữa đâu.

Tác xin lỗi mọi người nhé.

Chap này hơn 3500 chữ nhé

____ Pov Fumi ____

Hôm nay là khoảng 1 tuần kể từ khi tôi bắt đầu nhập học ở đây.

Tôi là con gái thứ 3 của một gia tộc nổi tiếng về nghề võ sĩ nên ngay từ nhỏ tôi đã nhận sự giáo dục nghiêm khắc từ phía gia đình.

Những bài huấn luyện nghiêm khắc cả về thể chất lẫn tinh thần đã khiến tôi gần như gục ngã nhưng tôi vẫn cố gắng để tiến lên và sống.

Sau vài năm học tập ở cấp bậc 1 và cấp 2 tôi đã được gia đình gửi vào học viện Lilian để học tiếp 5 năm cuối.

Bài thi đầu vào khá khó, lí thuyết tôi trả lời được gần hết nhưng vẫn có vài câu tôi thật sự chưa bao giờ gặp.


Thế nhưng trong lớp học lại có ba người đạt điểm tối đa, họ hình như là công chúa Alice và hai người bạn của cô ấy.

Cuộc đụng độ lúc nãy của ba người họ và một quý tộc tên là William đã khiến tôi chú ý.

Dù cho thân phận và địa vị có cách biệt thì họ vẫn là bạn, tôi thấy rất nể vị công chúa này.

Riêng tôi thì tôi cũng chẳng có thành kiến gì với á nhân, thậm chí tôi còn ngưỡng mộ họ.

Họ có được trí thông minh như con người, một phần sức khỏe bẩm sinh của thú nhân. Thế mà họ lại là loài bị kì thị gần như là nhiều nhất chỉ đứng sau quỷ tộc và ma thú.

Thế giới này thật bất công.

Sau đó mọi người di chuyển đến sân tập số 9 để làm bài kiểm tra.

Họ nói bài kiểm tra về kiếm thuật sẽ bắt đầu trước thế nhưng tôi là võ sư kia mà.

Nhưng may thay, chủ khảo đã chấp nhận cho tôi dùng tay không mà đấu.

Tôi có thể tự tin về trình độ tay đôi của tôi đó, tôi đã đánh với chủ khảo đến 10 phút rồi bị anh ấy hạ gục.

Giáo viên của trường đúng là mạnh mà, tôi khi ở ngoài đã là mạo hiểm giả rank C rồi nhưng họ vẫn mạnh quá so với tôi.

Thế nhưng khi Alice-san đấu với chủ khảo, cô ấy đã duy trì trận đấu rất lâu, thậm chí còn trực tiếp thi triển ma pháp trung cấp vô niệm khi đấu với chủ khảo.

Trận đấu kéo dài rồi đột nhiên cô ấy nhận thua, tôi không hiểu, không phải cô ấy còn có thể đánh tiếp sao, sao lại dừng lại.

Rồi một trong những người bạn của cô ấy, một á nhân với mái tóc màu đen lên đấu, trận đấu cũng kéo dài nhưng cô ấy có phần nhỉnh hơn Alice-san. Rồi cô gái ấy cũng nhận thua.

Theo như Alice-san nói thì cô ấy tên là El và người còn lại tên là Kai.

Tôi đã nghe được cuộc hội thoại giữa 3 người nên mới biết được.

Nhưng khi đến lượt Kai-san thì cậu ấy đã thắng luôn cả chủ khảo.

Rồi đến bài kiểm tra ma pháp, cái này làm tôi thấy không tự tin bằng võ thuật bởi vì cái tôi tập luyện kĩ và nhiều hơn là võ thuật.


Dù vậy tôi vẫn có thể thi triển ma pháp trung cấp đã rút ngắn, thế là qua bài kiểm tra với số điểm khá cao.

Nhưng đến lượt ba người đó thì...ma pháp cao cấp rút ngắn câu chú.

Họ là quái vật rồi. Không một học viên năm nhất nào có thể rút ngắn câu chú cho ma pháp cao cấp cả.

Rốt cuộc 3 người đó là ai vậy.

Hôm đó tôi về thẳng nhà nghỉ rồi ngủ luôn đến trưa.

Chiều, tôi rời khỏi nhà nghỉ để đi mua sắm chút tư trang cho ngày nhập học.

Đang đi trên đường, dọc qua giuld mạo hiểm giả, đột nhiên tôi cảm nhận thấy sát khí tràn ngập hội.

Tò mò, tôi lú đầu vào xem, trong đó, một nhóm người hình như đang có ẩu đả với nhau.

Chuyện đó là chuyện thường thấy ở hội nhưng nhóm người gây ẩu đả đó, ba người trong số họ là Alice, El và Kai.

Tại sao bọn họ lại ở nơi này, đáng lí những người có xuất thân cao quý như Alice hiện đang ở một nhà nghỉ cao cấp nào đó chứ, sao bọn họ lại ở một nơi bình dị thậm chí là có phần bạo lực như thế này.

Theo như tình hình thì em trai tóc trắng đó đang được Alice bảo vệ, El và Kai thì đứng chắn phía trước, một nhóm ba người gồm ba miêu nhân một tóc đen đang kề vũ khí vào cổ của một mạo hiểm giả khác.

Chắc là hắn ta gây sự với đứa trẻ đó rồi bị mọi người bao vây định giết.

Mà cũng đúng thôi, nếu như có một người tấn công một đứa trẻ thì mạo hiểm giả nào có tấm lòng sẽ đứng ra đe dọa rồi bắt người đó xin lỗi.


Dù sao nhìn đứa trẻ tóc trắng đó cũng chưa đến 15 tuổi, có lẽ cũng rơi vào độ 9-10 tuổi hoặc nhỏ hơn cũng nên.

Rồi vài chuyện xảy ra, họ nói chuyện gì đó mà người ngoài cuộc như tôi không thể hiểu được, rồi đứa trẻ đó bước lên phía trước, giơ một cái thẻ màu vàng kim óng ánh.

Đó không phải là thẻ dành riêng cho mạo hiểm giả rank A à? Đứa trẻ đó là rank A?

Tôi lại gần và xem, trên thẻ để hình của đứa trẻ đó và nó ghi một chữ A to thật to.

Vậy là đứa trẻ đó là rank A thật, không thể nào ngờ được.

Rồi đứa trẻ đó thách đấu tên mạo hiểm giả đó trong một trận sinh tử.

Cái gì nữa vậy? Một đứa trẻ dù cho có là rank A đi chăng nữa thì cũng không nên làm điều mạo hiểm đó, thách đấu với một mạo hiểm giả như hắn thì khó mà không bị thương.

Tôi thấy hơi lo cho đứa trẻ đó nên tôi đi theo xem trận đấu.

Họ xuống khu vực sân còn chúng tôi đứng ngoài khán đài nhỏ sát bên.

Tôi quan sát hai người họ đang trong tư thế chuẩn bị.

Vì một lí do nào đó mà tôi đứng ở một chỗ mà Alice và những người bạn của cô ấy không thể thấy được tôi.